thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1791)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1791)
Trăng Lạc Lõng
Trăng lạc lõng! Trăng treo buồn bã
Giấu mặt vào phiến lá trong đêm
Bóng soi bảng lảng bên thềm
Sương mỏng ướt mềm, hoa cỏ chơ vơ
Trăng lạc lõng! Trăng mờ nhân ảnh
Tìm đâu vầng óng ánh thanh tươi
Ngẩn ngơ héo hắt nụ cười
Lang thang đỉnh núi mà rười rượi tia
Trăng lạc lõng! Trăng dìa chao đảo
Chén vơi đầy phủ áo cô liêu
Đường yêu vạn nẻo trăm chiều
Cung trầm phím nhấn, ôm điều đắng cay
Trăng lạc lõng! Trăng đày đoạ mãi
Từng canh dài tê tái buồng tim
Xác xơ năm tháng nhận chìm
Hoa phơi sóng bạc, tiếng bìm bịp than
Trăng lạc lõng! Trăng ngàn da diết
Nhớ thương ai rũ riệt ưu hoài
Bao giờ mới được nguôi ngoai
Ngô trồng thẳng luống với khoai trọn tình
Trăng lạc lõng! Trăng hình loang lổ
Đó hừng đông tản bộ lưng đồi
Nhanh nào nhịp bước đi thôi
Thời gian chóng sẽ phai phôi tơ sầu
Nầy Trăng nhé! Hãy khâu niềm nỗi
Để ta nằm yên gối mộng tiên
Từ đây trút mảnh ưu phiền
Cho hồn lãng đãng du miền thảnh thơi.
January 17, 2020
Tam Muội
Chuỗi Đời Hụt Hẫng
Hạt lấp lánh hãy còn vương nhánh cỏ
Canh thâu dài tụ đó phút giây tan
Có giống ta dặm ngàn dang dở thuở
Để xế tà những nhớ, dậy bâng khuâng...
Lộ hun hút, lâng lâng hồn xuân trẻ
Đôi bánh tròn, mạnh khoẻ sức bon bon
Phần phật gió, chập chờn trăm ánh loé
Phơi phới niềm, êm ả trải hoàng hôn
Mái võ đường dừng chân, buông xuống đất
Xe dắt vào, đảo mắt lượt ngang qua
Gom từng cụm năm ba hay rải rác
Người chưa xong, kẻ đã cước quyền ra
Nỗi rạo rực từ nhà nửa tiếng trước
Giờ “Sổ lồng” lẹ bước, mặc thay mau
Vài dấu bầm dẫu đau chưa hẳn hết
Chẳng bận gì khí tiết dưỡng rèn sâu...
Vòng định mệnh, vó câu đầy bụi trắng
Thui thủi mình, nẻo vắng nghẹn chơi vơi
Ba năm trường lắm hồi nơi tĩnh lặng
Lưu luyến thời, hụt hẫng vọng xa xôi
Rồi bỗng chốc, dòng đời rơi biển xoáy
Lốc tung mờ, đưa đẩy mảnh tang thương
Nắng hừng hực đốt vườn xanh lá cháy
Mây kéo đùn phủ đậy, ngập hàn sương...
Chim cánh gãy ôm buồn, thu quạnh quẽ
Cành héo vàng da diết bóng chơ vơ
Ngày sớm tối thẫn thờ treo suối biếc
Sấm vang bầu, chợt thét lúc chìm mơ...
30/1/2020
Nguyễn Thành Sáng