thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1795)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1795)
CUNG ĐÀN LỠ NHỊP
Đêm qua nhẹ khảy một cung đàn
Cảm thấy không còn đượm tiếng ngân
Bởi tại dây chùn hay cứng ngón
Nên thành chan chát một âm vang!
Cho khuya lạnh lẽo áng mây giăng
Che phủ trăng treo, ánh nhạt tàn
Con nước dòng sông chìm bóng tối
Chập chờn gờn gợn sóng lăn tăn
Đìu hiu cảnh vật lại thêm buồn
Lặng lẽ bên bờ lá nhỏ tuôn
Giọt lệ lăn dài trên cỏ đất
Chìm sâu khuất dạng dưới màn sương
Vì đâu còn nữa thuở cây xanh
Sáng sớm vươn vai trổ nhánh cành
Năm tháng phơi mình trong nắng gió
Tan rồi sắc thắm nét đan thanh!
Giờ đây mây giạt cuối chân trời
Chầm chậm không gian cuốn lại rồi
Vầng ửng hừng đông bầu ánh rạng
Đem về cất kỷ nẻo xa xôi…
Cảm bến sông xưa ngóng vọng miền
Tháng ngày mờ nhạt ánh mơ duyên
Chạnh lòng năm cũ, lay trăn trở
Muốn buổi chiều nay thả mộng thuyền
Nhưng chẳng trổi lên khúc ngọt ngào
Bởi tàn canh lạnh, tối mờ chao
Cóng tê, sương giọt loang vào điệu
Êm ả, du dương chẳng thể nào
Thôi đành cuốn lại mảnh hồn dao!
Nguyễn Thành Sáng
Nợ Tao Nhân
Lững thững non cao bóng nguyệt tà
Soi hình thất thểu khuất dần xa
Trông theo nghèn nghẹn dòng dư lệ
Nặng trĩu tâm tư...ngang trái mà…
Thư phòng diễm tuyệt đoá hồng nhung
Cánh thiệp đầu xuân sánh bước cùng
Chan chứa những lời tha thiết gửi
Mộng ngày kết trọn mối tình chung
Hai chiếc tròn xinh đính hột này
Đợi chờ hợp cẩn nhẫn đeo tay
Ôi chao mọi thứ như nhoà nhạt
Nhún nhảy quay cuồng rớt giọt cay
Tự trách em đây trót dại khờ
Giam đời cô tịch phổ nguồn thơ
Nhặt mây đuổi nắng gom luồng gió
Để lác đác vàng dệt thảm mơ
Tự trách em đây muốn vọng tầm
Trải hồn da diết dưới trời râm
Lắng nghe tiếng dế chừng non nỉ
Cho nhói tấc lòng, rỉ rả âm
Tự trách em đây bút miệt mài
Bởi ngàn sấm chớp phủ chông gai
Thấu cơn dầu dãi trùm dương thế
Bao nỗi thăng trầm bấy nạn tai...
Chẳng thể nâng khăn thắm chỉ hường
Can chi sầu lẻ, Bậu hoài thương?
Dẫu sâu đáy dạ tương đồng cảm
Nhưng nợ tao nhân dấn đoạn trường
Nên đành khép lại mảnh tơ vương.
February 2, 2020
Tam Muội