quê mẹ
Về đây mới thấy tình đời...
Và lòng yêu nước xa vời, hiếm hoi
Quê hương, dân tộc của tôi
Cối xay quanh quẩn, cái tôi đi đầu
Mặc kệ cái ác ở đâu
Ta cứ đóng cửa, khóa đầu, an thân
Bề nổi vẫn tiến rần rần
Bên trong thối nát, chỉ phần ngu dân
Hồn ai người ấy giữ phần
Phước phần con cháu chẳng cần ai lo
Chỉ cần ta đủ ấm no
Tương thân tương ái là trò vô duyên
Phận nước như một chiếc thuyền
Mười hai bến đục, luyên thuyên khó bề
Thật thà, chất phác tình quê...
Bây giờ lạc giữa bộn bề mưu toan
Quê hương gấm vóc bạc vàng
Chờ ngày đổi chủ ai màng tới đâu?
Lo ăn lo mặc đã rầu
Dư ăn dư mặc ngẩng đầu huênh hoang
Tơ tằm một kiếp vui mang
Đành thôi, vận nước chẳng đàng nào binh
Còn đâu chữ S rạng hình
Còn đâu nước Việt của mình vinh quang
Cười tươi, nuốt lệ hai hàng
Quên rồi có bớt ngỡ ngàng xót xa?
Đường về nay đã nhạt nhòa
Đành xin quê mẹ thứ tha nỗi niềm