thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1831)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1831)
Tình Cờ Gặp Lại
Chân trần phơi cát ngắm trời đông
Bóng ngả chiều vương vạt nắng hồng
Chợt khát khao bàn tay ấm áp
Cho đời vơi bớt bão mưa giông
Nhìn bọt trắng ngần xa tít xa
Xuôi dòng cửa biển sẽ bôn ba
Chạnh len lỏi dạ tràn cơn sóng
Hướng vọng phương ngàn mà diết da
Tâm tư hoài niệm thuở quen nhau
Cạnh bến ghe tàu, ngọn cỏ lau
Hai đứa hẹn hò vui hỉ hả
Dưới vầng trăng sáng nguyện trầu cau
Những tháng năm ròng lằng lặng trôi
Mối tình tưởng kết nụ đâm chồi
Ngờ đi để nhói lòng thao thức
Suy nghĩ miên man chuyện lở bồi
Hôm kìa xui khiến, lệ long lanh
Gặp lại cố nhân giữa thị thành
Anh cũng rời quê làm viễn xứ
Mưu sinh vất vả phủ đầu xanh…
Qua…Bậu hiện thời đã cập neo
Ngồi xe thong thả vượt bao đèo
Nhưng sao thỉnh thoảng sườn xiêu vẹo
Nghi vấn trăm điều…ngơ ngẩn treo!
Dường như lạc mất tiếng yêu đương
Nghe gió ngược về miền nhớ thương
Tận đáy hồ thu chừng trống trải
Tìm đâu đồng điệu khúc uyên ương?
December 13, 2019
Tam Muội
Vụt Trồi Ra
Nếu như thuở ấy mảnh thuyền bơi
Chẳng lạc ngã ba, chới với hồi
Quyết định sau cùng quay một hướng
Thì nay có lẽ khỏi mưa rơi....
Rỉ rả đêm về lạnh thấu xương
Khiến bâng khuâng nhớ dáng em buồn
Bước đi lặng lẽ mình thui thủi
Gửi lại “Người xưa” những tiếng chuông
Nhớ bục đá ngồi kề sát bên
Ánh trăng năm cũ ló dần lên
Say say khoảnh khắc dòng sông chảy
Trực diện giờ đây...Sóng dập dềnh
Nhớ nụ cười hiền duyên dáng đượm
Từ xa nhoẻn thắm đến gần anh
Bánh mì lủng lẳng cầm hai ổ
Tết nhất bên lề vạn khúc ngân
Nhớ ngần ngại quá, ghé anh hoài
Sợ mắt ai nhìn, sợ “nghĩ ai”
Giả bộ thẹn thùng qua mượn nợ
Nhẹ nhàng thoang thoảng gió rung cây
Nhớ những chiều tà lâng tấc dạ
Con đường Nguyễn Trãi mát thanh tao
Có người đứng đợi tim hồi hộp
Loáng thoáng đằng kia, đẩy dạt dào...
Biết bao nỗi nhớ chuyện ngày xưa
Dưới góc tâm tư khuất ngọn lùa
Bất chợt đêm rồi xuôi gặp lại
Bóng hình kỷ niệm vụt trồi ra...
17/2/2020
Nguyễn Thành Sáng