thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1833)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1833)
Mưa Gom Nỗi Nhớ
Lang thang xuống phố chiều nay
Dòng xe xuôi ngược, gót giày liêu xiêu
Nhiêu khê vạn sự trăm điều
Bâng khuâng thắc thỏm như diều mắc treo
Bỗng nhiên ngọn lốc thổi vèo
Lá đong đưa rụng lèo tèo ngổn ngang
Đỉnh cao xám xịt nhịp nhàng
Đẩy đùn phủ kín như đang bão bùng
Phải trời đen kịt không trung
Bởi do hờn dỗi tình chung hững hờ
Nỗi lòng cảm giác bơ vơ
Tình yêu hoài đợi mãi chờ thiên thu
Nên gom lổm ngổm mịt mù
Nước hơi tích luỹ, thâm u cõi trần
Vỉa hè hối hả đôi chân
Góc xưa quán nhỏ hình nhân ngãi hình
Ầm ầm trống dội rung rinh
Mái che nhoà nhạt xập xình chênh chao
Yêu ơi! Hiện ở nơi nào
Biết chăng héo hắt nghẹn ngào trong em
Mỏng manh sương khói nhập nhèm
Ngụm cà phê đắng lấm lem khoé tròng
Bờ môi nhợt nhạt hằng mong
Gối mơ đầu ấp khuê phòng lửa hương
Giọt mưa hay giọt chán chường
Đơn côi lê bước, đèn đường vắng tanh
Loằng ngoằng loé chớp chòng chành
Mềm vai lạnh cóng nhớ anh não nề.
November 7, 2019
Tam Muội
Hình Thu - Nỗi Nhớ
Hoàng hôn chầm chậm lụn về nơi
Mây xám đùn giăng tối mịt trời
Lốc mạnh từng cơn vờn bát ngát
Mênh mông vạn sóng lắc nhồi khơi
Lặng lẽ em ngồi hướng vọng xa
Chơ vơ, thui thủi, nghẹn dương tà
Chẳng màng bóng xế, bầu hiu quạnh
Thổn thức nỗi niềm tự với ta
Phải chăng tâm sự vướng u buồn
Dang dở mộng đời ấp ủ phương
Giây phút não nùng, ôm nối tiếc
Âm thầm bãi vắng nhểu hàn sương?
Hay nghịch cảnh đời, lỡ phận duyên
Sông sâu, bão táp lật con thuyền
Để giờ ly biệt, ngàn đau khổ
Da diết tận cùng, một góc riêng...
Hoặc rơi định mệnh, cầu Ô Thước
Yêu dấu! Mà ôi! Tím đợi chờ
Bến nước, con đò trông lữ khách
Thẫn thờ nguyệt rũ, gió rung tơ...?
Tôi thấy hình em ngay trước mặt
Chạnh lòng, bất chợt dậy đăm chiêu
Biết bao trắc trở vòng nhân thế
Để lắm bâng khuâng nhạt bóng chiều
Rồi nhớ, rồi thương “Ấy của tôi”
Hữu duyên tao ngộ dưới trăng soi
Âm thanh đồng điệu, hoà cung bậc...
Ngang trái, đành cam cả một đời...
18/2/2020
Nguyễn Thành Sáng