thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1858)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1858)
Hoài Niệm Thuở Thời
Đêm diễm tuyệt, nguyệt lầu êm ả
Lưng lửng bầu, trăng toả long lanh
Cẩm đôn kề sát Ta Nàng
Tửu Huỳnh chung chén, lâng lâng nỗi niềm...
Giờ hoài niệm! Mộng thuyền dương thế
Lắm bao điều khó dễ, buồn vui
Khi vun vút vượt sóng nhồi
Lúc sầu mưa đổ, mây trôi lững lờ
Hồn hai đứa quyện thơ lẫm liệt
Chứa chan ngần thắm thiết, say mê
Trước phôi pha nghẽn lối về
Sau mong đền đáp tình quê, nghĩa đời
Duyên giai ngẫu ngậm ngùi xa cách
Sớm trưa chiều phảng phất dư hương
Cõi lòng hướng vọng ngàn phương
Bâng khuâng, thương nhớ, canh trường nghẹn đau
Rớt ngang trái chuyến tàu lăn bánh
Tuyết mùa đông lành lạnh sân ga
Lữ hành chạnh nỗi xót xa
Bơ vơ quạnh bóng, ráng tà về đâu?
Rồi thắc thỏm rầu rầu con nước
Đò sang cầm đành ngược bến sông
Lẻ loi xứ lạ gánh gồng
Chờ triều thuỷ xuống, vợ chồng hợp hoan...
Chuỗi ngụp lặn tân toan đã khuất
Dây tơ hồng định luật ban cho
Từ nay chẳng vướng võ vò
Thôi nào mắc cảnh co ro một mình.
01/3/2020
Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội