thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1881)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1881)
Ghét Lắm Mình Ơi!
Ghét nét mặt nầy ghét lắm cơ
Khuôn trăng lửng khuyết, dậy nguồn thơ
Thiên đình ẩn hiện một thần thái
Thiện cảm chân thành để ngẩn ngơ
Ghét ánh mắt buồn ghét thấu xương
Đã làm rung động quả tim hường
Hớp hồn trinh nữ trong khờ dại
Cho khoé mi luồn bao vấn vương
Ghét sự sắt cầm ghét thật lâu
Dăm hoa khoe sắc toả xuân mầu
Phấn hương ngả ngớn hầu say đắm
Nhưng vẫn lạnh lùng phủ áng nâu
Ghét tính ân cần ghét quá đi
Từng ngày chăm sóc những li ti
Hỏi han ngủ nghỉ lo đầy đủ
Đừng thức khuya hoài, bịnh tứ chi
Ghét kiểu lầm lì ghét cái gai
Khi hờn lúc giận…khổ trần ai
Giả đò hờ hững như băng tuyết
Dẫu ở tận cùng…đau dẳng dai
Ghét cục trổ hề ghét mãi thây
Gom tuồng hài hước lại thơ ngây
Dễ tin ngốc nghếch dù dày dạn
Lồng lộn phủ phê trận tếu vầy
Ghét Mình nhất đó, có hay không?
Bởi khúc yêu đương khảy phập phồng
Xao xuyến đêm về mơ với mộng
Ấm tình tha thiết sưởi sầu đông.
January 1, 2020
Tam Muội
Anh Biết Mà Em
Anh biết mà em! Em ghét anh
Cho nên cứ hể mỗi thâu canh
Kẻ ngồi lặng lẽ niềm vương vấn
Người lái ô tô đến chỗ làm...
Để bên bận rộn, bên trầm mảng
Giây phút rảnh rang hướng vọng về
Kỷ niệm êm đềm trên sóng nước
Từng hồi dấy động nhịp lê thê
Anh biết mà em! Em ghét lắm
Nên nhiều giấc ngủ ở hai nơi
Chập chờn ẩn hiện kề yêu dấu
Nguyệt điện say bay khúc tuyệt vời
Chợt rồi tỉnh mộng ngậm ngùi đau
Loáng thoáng con tim gợn dãy sầu
Phải chuỗi mơ kia là sự thật
Thì ôi! Vui sướng biết là bao!
Anh biết mà em! Em ghét luôn
Nên trời đây đó những đêm sương
Lúc dào dạt nhớ, vần thơ trải
Khi chạnh bâng khuâng, trĩu nặng buồn
Âm thầm đối diện với mình ta
Tấc dạ từ từ vụt bóng ra
Lờ lững thẳng bay về diệu vợi
Tìm nhau ấm áp dưới trăng ngà
Anh biết mà em! Em ghét đậm
Trọn đời ghét mãi, ghét không thôi
Và anh cũng vậy muôn ngàn ghét
Tấm ảnh của “Ai” ẩn nụ cười...
11/03/2020
Nguyễn Thành Sáng