thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1883)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1883)
Khắc Lặng Trầm
Canh tư tí tách giọt ngoài song
Thán dế nỉ non thắt thẻo lòng
Chiếu lạnh nghiêng nằm ngân ngấn lệ
Thương sầu hẩm phận rớt long đong
Gục ngã tinh thần muốn bỏ buông
Niềm đau thất vọng trĩu oằn chuông
Tương lai, quá khứ, sao mù mịt
Bất mãn hoá công nỡ rẫy ruồng
Mưu sinh tần tảo mãi bôn ba
Thao thức miên man đến tiếng gà
Manh áo gạo tiền luôn cật lực
Vẫn hoàn tay trắng, khổ trầy da
Tình cảm trái ngang khiến não nùng
Phải chăng duyên nợ chẳng toàn cung
Hay gieo oán nghiệp từ tiền kiếp
Hiện hứng trả vay, vướng bão bùng
Đò ngang nửa chuyến vẫn lênh đênh
Sóng bạc, thuỷ dâng, để gập ghềnh
Hoa nở khuôn trăng…hoa sắp rụng
Cánh đài lơ lửng giữa mông mênh
Một khắc lặng trầm, một khắc đan
Bản nguyên mê lạc cõi trần gian
Hư danh hão lợi đều mây khói
Cuối nẻo sắc không khi xác quàn
So ra hạnh phúc hơn muôn phần
Với kẻ đói nghèo, tàn tật thân
Tiêu cực cái nhìn…thôi uyển chuyển
Nụ cười nhoẻn miệng, chuỗi tràng mân.
December 24, 2019
Tam Muội
Dang Dở Xuân Thì...
Cuồn cuộn ba đào lắc đại dương
Trắng xanh quyện bóng dựng cao luồng
Hằng hà sa số tròn vo bọt
Sớm vội hình thành, khoảnh khắc tan!
Và kia tiếp tục mênh mông biển
Lại hứng từ xa gió dữ về
Hù hụ vang rền theo vận tốc
Bật tung muôn mảng vỡ lê thê
Rồi cũng không gian chậm lững lờ
Trả bầu quang đãng, ngọn rung tơ
Giờ thì bốn phía chìm êm ả
Gờn gợn lăn tăn vỗ nhẹ bờ...
Lặng nhìn bát ngát buổi chiều nay
Man mác tâm tư nhớ chuỗi dài
Bảy nổi ba chìm trên sóng nước
Giống như cảnh vật thấy vừa đây
Tơi tả đời ta mấy chục năm
Trước bao lận đận dập cơ hàn
Đêm không yên giấc, ngày lao nhọc
Sỏi đá giăng đầy thốn gót chân
Cố ngoi đứng dậy vài ba phút
Lại ngả nghiêng qua bởi lộng vờn
Từng chập đẩy đưa ghì kéo mãi
Kiên trì chịu đựng đến hoàng hôn...
Rớt giữa lưng chừng một cánh chim
Để hoài thao thức dưới sương đêm
Âm thanh hú gọi hình văng vẳng
Dang dở xuân thì, để trái tim...
12/03/2020
Nguyễn Thành Sáng