tiên tu tục
Nhỏ là Tiên chán thiên đàng tu tục
Xuống trần rồi quyền phép vẫn còn thiêng
Nhỏ dời trăng biến ngày Anh nhật thực
Chuyển mặt trời Anh trắng cả màu đêm
Nhỏ cong môi đời Anh lững lưng triền
Nhỏ mắt liếc hồn Anh ơn ớn lạnh
Móng tay Tiên dễ thương mà sắc cạnh
Mơn đời nầy để rãnh cả đời sau
Chiếc đũa thần Nhỏ dấu giữa chiêm bao
Trong giấc ngủ Anh cứ chờ ơn huệ
Tiên tu tục hóa phàm nhân đến trễ
Mơ Anh già lan rễ nứt thời gian
Áo khiêm cung Nhỏ khoác dấu ngang tàng
Chân nhí nhảnh giẵm tan hoang vườn mộng
Nhỏ chiếm đoạt của Anh quyền thất vọng
Bao oan khiên phải ngậm nở môi cười
Nhỏ chắp vần thơ đôi cánh lên trời
Đổ mưa lũ xuống hồn Anh mái dột
Nghèo gặp thiên tai sao không khổ được
Mưa đọng hồn chắc ướt cả trăm năm
Nối đỉnh sao dây tình ái Nhỏ giăng
Anh bất chợt hóa thân ... hề đi xiếc
Thân ngã nghiêng miệng cười như trăng khuyết
Trách ai đây ? Tiên đâu biết ... nhân quyền
Buồn nhân loại vĩnh viễn cứ di truyền
nên bất hạnh sẽ đương nhiên mà có
Thôi chấp nhận hồn chen sao, lấn cỏ
Xuất thế, nhập đời theo Nhỏ tìm ... yêu