thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1887)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1887)
Chiều Quê
Hoàng hôn nhạt nắng đầu đình
Khói lam toả nhẹ lung linh lưng trời
Đò chiều tấp nập đầy vơi
Gái trai hò đáp thảnh thơi ruộng đồng
Cầu tre lắc lẻo giăng sông
Li ti ngọn sóng xuôi dòng biển xa
Bướm khoe đủ sắc là đà
Cuối xóm tiếng gà nhộn nhịp ngân vang
Chim cò xoải cánh từng đàn
Mạ non cỏ nội hương sang gợi tình
Gió đưa rặng liễu rung rinh
Thấp thoáng lục bình trôi xiết ven mương
Dừa xanh thẳng tấp một đường
Hàng cau trổ quả vấn vương sợi trầu
Sáo diều réo rắt niềm đau
Tơ vướng tâm sầu cõi dạ tái tê
Lang thang trải bước triền đê
Đã mấy Xuân về anh vẫn biệt tăm
Ngót đây đà đã bốn năm
Những chuỗi lặng trầm thao thức nhớ anh
Miên man trở giấc chòng chành
Nhớ nhung da diết long lanh má đào
Nỡ đi không chữ lời trao
Để em ray rứt nghẹn ngào hằng đêm
Nhìn con nước chảy êm đềm
Mà sao ngang trái khắc thêm vào đời
Mỏi mòn trông ngóng chơi vơi
Chiều quê thổn thức lệ rơi đầm đìa.
June 16, 2018
Tam Muội
Mang Mang Nỗi Nhớ
Mười năm đăng đẳng thời gian
Quay lưng lữ khách, dặm ngàn vó câu
Bỏ lại kia, một chiếc cầu
Và đôi chim sẻ kề nhau ấm bờ...
Để chiều phía gió rung tơ
Nụ hoa khép cánh, thẫn thờ mây sương
Bên đêm nhìn lá nhểu buồn
Dáng người lặng lẽ, sầu thương ráng tà
Canh khuya chầm chậm lụn ngà
Phù vân khoảnh khắc vội qua mất rồi
Ảnh hình, kỷ niệm khoảng đời
Biết bao lưu luyến, dòng trôi bọt bèo
Chơ vơ cây mé cheo leo
Cuồng phong bất chợt đẩy nhào vực sâu
Biển khơi sóng cuộn, ba đào
Thuyền nan mỏng mảnh rơi vào ngả nghiêng...
Anh nào có muốn xa em
Nỡ đâu ong bướm gieo duyên ỡm ờ
Bởi dài nắn nót vần thơ
Thơ chưa kết đoạn, vật vờ đèn lu...
Bầu đưa tuyết trắng mịt mù
Vườn khô lá héo, vòm thu rụng tàn
Chìm thâu lạc giấc mơ màng
Hồn vương vấn thuở võ vàng, tái tê
Lắm khi thao thức vọng về
Bâng khuâng, nỗi nhớ, lê thê trập trùng
Giờ đây dưới bóng hoàng hôn
Sông xưa bến cũ... Chập chờn, mang mang...
14/03/2020
Nguyễn Thành Sáng