thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1895)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1895)
Khúc Trầm Tâm Sự
Đêm tàn quạnh quẽ thấy chơi vơi
Bổng chốc vầng mây phủ bóng rồi
Giọt luyến, giọt lưu chưa uống cạn
Sao lòng khắc khoải nỗi sầu tơi!
Ai biết rằng yêu để vướng buồn
Trăng trời chếch bóng, giọt sương buông
Cho đêm giá lạnh bầu thao thức
Sợi nhớ, sợi thương kéo mảnh hồn
Khuya nay vắng lặng, lời non nỉ
Có thấy đâu đây thoáng lạnh lùng
Giọt thắm, men nồng tình mộng tưởng
Sao như đọng lại nỗi niềm dâng
Có biết ngàn yêu để thấm đau
Trăng xa khuất bóng, gió mang sầu
Chim kêu, vượn hú rơi não nuột
Canh cánh nỗi niềm biết gửi đâu
Rồi đây năm tháng trong hoang tạnh
Một tấm hồn thương mãi ngọt lành
Trọn gói trăng yêu cùng mộng thắm?
Hay chiều ánh nhạt phủ non xanh!
Cho cung buồn bã niềm tư lự
Nước lững lờ trôi bóng dật dờ
Lặng lẽ con đò xuôi sóng nước
Ngàn khơi diệu vợi một xa xôi!
Nguyễn Thành Sáng
Oán Khúc Ngâm
Bên ngoài song cửa mịt mù sương
Khẽ chạm niềm đau, dấn đoạn trường
Nghiệt ngã ơi hời...trơ mảnh chiếu
Duyên thề kim cải, rải trùng dương
Rong rêu đắp mộng, mộng thời đang
Nửa kiếp nhân sinh hận bẽ bàng
Cứ ngỡ tròn châu liền bích lạc
Đố vầng xám đục phủ tào khang
Chẳng thể thấu chăng mớ sự đời
Mỏi mòn đếm lá, lá vàng rơi
Hương phai, nhuỵ vữa, hồn tan tác
Sầu muộn mang mang, buốt lạnh lời
Đò ngang vội vã rẽ bèo trôi
Đạp sóng quần mây lướt ngọn bồi
Bỏ bến tiêu điều, phơi hạt cát
Duyên thành sánh bước...bận gì tôi
Rồi một ngày kia lất phất mưa
Tả tơi mảnh ván...lệ âm thừa
Bao nhiêu mộng ước đà lam khói
Đỗ vịnh, chê vòi, phụ nghĩa xưa
Lạnh lùng ngoảnh mặt thế mà sao
Tự nhốt con tim, để nghẹn ngào
Tự dối cõi lòng…niêm giọt đắng
Nhưng hình ảnh ấy vẫn nao nao
Phó mặc hoá công đã định phần
Hay vì xế bóng mãi lần khân?
Tình si, tình luỵ, tình thao thức
Lại nữa…hừng đông lồ lộ dần.
March 18, 2020
Tam Muội