đêm mất ngủ
Nằm đếm những chuyến xe lửa trong đêm,
Chạy ngang qua dãy nhà nội trú
Chợt tội nghiệp tôi của đêm mất ngủ
Chơi vơi theo từng nhịp mưa rơi ...
Tôi nghĩ đến những chuyến xe của cuộc đời,
Những chuyến xe đưa người xa dần thơ ấu .
Tôi nghĩ đến những chuyến xe không bến đậu,
Vẫn miệt mài rong rủi, hoang mang ...
Dòng đời thênh thang
Với những chuyến xe xuôi ngược
Tôi vừa tìm thấy Người qua nét tâm hồn quen thuộc
Nhưng sao Người không nhận ra tôi ???
Người nhìn tôi, mỉm cười,
Ôi! nụ cười của người xa lạ
Người không nhận ra tôi là ai cả ...
Tôi muốn thét lên:
"tôi đây, một nữa của người thất lạc ở thếgian"
nhưng ...như đã muộn màng...
Ðêm với những chuyến xe và tâm sự ngổn ngang
Mưa rơi...
nỗi buồn chợt ăn năn sám hốị..
Có ai là người buông lời kinh cứu rỗi ,
Kéo hồn tôi ra khỏi chốn hoang đàng ???
Ôi ! đêm mất ngủ và những chuyến xe buồn tênh
Cùng vùng nhớ bẽ bàng và một nửa tôi thất lạc ...
HoaNang