dại khờ
      
      
      
      
        Lối em về chiều nay không mưa 
Mà sao thấm lạnh, ướt mi mờ 
Sỏi đá rên buồn, nghe hoang phế 
Mòn dần theo dấu bước mộng mơ . 
Anh thấy gì không giữa hoàng hôn ? 
Miên man như ánh mắt nâu buồn ... 
Mà ôi, anh hỡi! làm sao hứng 
Giọt nắng cuối ngày vẫn còn vương ? 
Em bước đi nghe tiếng cuộc đời 
Vọng từng âm lạ giữa ngàn khơi 
Em thấy bóng mình ngang trên lối 
Muốn tới gần thêm lại xa vời ... 
Gió gọi mây hoài, mây viễn phương 
Ngàn năm đuổi bắt thoáng vô thường ! 
Anh có thấy trong hồn hoa cỏ 
Một nét yếu mềm - thương quá thương ! 
Anh có nhớ chăng mảnh vườn mơ ? 
Nơi em ấp ủ mộng dại khờ 
Em đã khoe anh loài cỏ tím 
Anh ạ ! Bây giờ cỏ đã khô ... 
Sỏi đá mòn theo lối mơ qua 
Sâu trong đáy mắt ánh dương tà 
Bao giờ em mới thôi khờ dại ? 
Mới hiểu chân trời xa rất xa ...?? 
HoaNang