thuyền bạc, bến hoang
Ta là Bến hoang
bên sông nước loạn
Thuyền đến và đi như nhịp triều lớn cạn
chút cảm giao vỗ mạn gợn âm buồn
Ta trãi tình trong nắng đổ, mưa tuôn
Rong rêu phủ hẹp dần khung tâm tưởng
Thuyền cho Ta tình vay, nghĩa mượn
Ta cho thuyền độ lượng thứ tha
... và cứ thế ngày qua,
gần xa là định mệnh
Ta tiễn Thuyền đi, Ta mời Thuyền đến
nhưng si mê, vương luyến đã không còn !
Rồi những đêm mưa đọng trũng hồn
Bến vắng lặng đón từng cơn gió dỗi
Hàng phi lao già nua mòn mỏi gọi
Tiếng xôn xao mong vỡ cõi u trầm
Nghe ngượng quá thanh âm
khi thiết tha không là phó thác
Bến vẫn mở lòng nhưng lòng tẻ nhạt
Sóng đa đoan xô lạc nẻo thuyền rồi !
... Xếp lại mảnh đời
, rớt rơi dĩ vãng
Bến còn gì khi không còn lãng mạn ?
Chẳng gì đâu lãng đãng dáng bạc thuyền !
Ta tàn tật tâm hồn !
Hồn Ta cuối cơn say vùi lịm ngất
Giàu kho tàng nhưng quên mất nơi chôn
Góc quạnh hiu Ta nghèo xác xơ hồn
Đơn độc lắm ! không Ta đời vẫn vậy
Đất kiêu hãnh phủ rong rêu che đậy
Nét hoang thô tự thuở gẫy cành hồng
Ta ngạo mạn hồn khoác áo cuồng ngông
Đùa nhân thế, giấu che lòng Ta nát
Đừng yêu Ta ! tóc Em xanh sẽ bạc
Bàn tay tình Ta lật úp lâu rồi
Từng mảnh yêu vừa chạm đến đã rơi
Ngón hờ hững không buồn xoay giữ nữa
Đừng yêu Ta ! đam mê đừng thành lửa
Cháy hồn Em Ta lần nữa ăn năn
Hồn Ta say men đau vây kín cửa
Đừng bước vào xuân sắc rữa, đời nhăn
Ta nợ Em niềm băn khoăn thành thật
Em, Em ơi ... Ta tàn tật tâm hồn !