thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1935)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1935)
Xin Trả Lại Người
Ngồi thẫn thờ chiếc bóng dưới hoàng hôn
Nghe trái đắng bồi đôn loang cõi dạ
Tiếng chim gáy não nùng đang giục giã
Như ngậm ngùi, như rã rượi hồn đơn
Tới nước nầy, chắc lẳng lặng tốt hơn
Khỏi vướng bận chập chờn ôm giấc ngủ
Bấy thao thức, miệt mài, trông trổ nụ
Rốt cuộc chừ gió giũ quyện hư không
Kể từ giờ trở ngược kiếp lập đông
Hứng mưa tuyết lộng lồng treo lạnh buốt
Niềm cô quạnh từng hồi len lỏi ruột
Tia lập loè đã vuột phía quan san
Sướng khổ, vui buồn, héo hắt tâm can
Đành phong toả, há bàn hay chia sẻ
Bởi lệch phím, nên đàn dù rất khẽ
Cũng phát ra âm thé đến sượng sùng
Trả cho người hứa hẹn chữ tình chung
Chuỗi thắm thiết trải cùng nhau năm tháng
Âu chẳng thể, ví màn nhung chạng vạng
Nào đủ đem ánh sáng phủ muôn loài
Vết thương lòng ắt hẳn khó nguôi ngoai
Duyên ngang trái, ưu hoài, xin vùi lấp
Dẫu vẫn biết, nhịp rung luôn trù dập
Nỗi đau giày vò, gấp bội một khi
Thà vậy thôi! Níu kéo để nhận gì?
Chỉ tội chuốc sầu bi trùm đôi lứa
Vài lời cuối, chúc ai tìm được nửa
Xoá lạc loài chan chứa lại tim yêu.
March 4, 2020
Tam Muội
Nỗi Niềm Đơn Phương
Khỏi cần trả em ơi! Tôi vẫn hiểu
Chẳng có gì níu kéo giữa đôi ta
Bởi vì em rực rỡ đoá hồng hoa
Còn ở tôi chỉ là cơn gió thoảng...
Một tượng hình từ xa xôi vạn dặm
Theo thời gian chầm chậm lướt về đây
Phút lững lờ, vần vũ nhẹ bàn tay
Rồi tiếp tục kéo dài vào diệu vợi
Khoảnh khắc sẽ khuất dần nơi ngõ lối
Khựng vật vờ, mệt mỏi rã tan mau
Tất cả gì của độ lắc rung chao
Vòm tĩnh lặng nào đâu thoang thoảng nữa...
Còn ở em loài hoa đang hé nở
Đã có từ muôn thuở gọi thành tên
Dưới trời mây, lồng lộng sớm chiều hôm
Bao cánh mỏng lượn vờn ve vuốt bóng
Bầu ấm áp, hừng đông lơi tiếng động
Lắm sắc màu, loé óng ánh ru mê
Hương đậm đà toả mạnh, trải lê thê
Khiến cả bốn bề, say ngắm, say mơ...
Thì thôi nhé! Chuỗi đối diện hững hờ
Chỉ kết đọng thẫn thờ, đơ suối biếc
Đường ta đi không cùng chung nẻo bước
Giữ làm gì tha thiết dệt đơn phương
Tôi xa em, canh vắng tụ hàn sương
Bởi ấp ủ tơ vương từ dạo ấy
Còn ở em, tôi biết em cũng vậy
Chút chạnh buồn hiểu, thấy! Chẳng yêu tôi...
31/03/2020
Nguyễn Thành Sáng