thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1939)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1939)
Nấm Mồ Son Trẻ
Tìm mộ thân nhân thả nhẹ nhàng
Vô tình rảo mắt hướng nhìn ngang
Hình em tuổi độ tròn xuân sắc
Bia lộng, đìu hiu! Cảnh phũ phàng!
Sao nỡ nhẫn tâm để một người
Mặn mà sắc nét đoá hoa khôi
Tương lai xán lạn còn treo đó
Bát ngát không gian lắm gọi mời
Giờ nầy lặng lẽ đáy mồ sâu
Khoảng lạnh xương trơ ẩn vạn sầu
Hận kiếp phù sinh! Ôi yểu mệnh!
Tình Cha nghĩa Mẹ chẳng tròn câu
Có mang vương vấn xuống tuyền đài
Khóc nghẹn u hoài nỗi nhớ Ai
Bỏ bạn tình chung hồn tức tưởi
Ngàn năm vĩnh biệt mộng vừa xây
Thân quyến, bạn bè nặng xót thương
Chiều thu bất chợt tím tim buồn
Đùa vui, dí dỏm, râm ran chuyện…
Lởn vởn, chập chờn, ửng ánh sương…
Quay lưng tiếp bước dưới mênh mông
Xúc cảm trong tôi siết cõi lòng
Da diết loang dần nơi tấc dạ
Bâng khuâng thương tiếc một nhành bông
Lại sớm rụng thầm trước ngọn đưa
Khi bầu biêng biếc, nắng lưa thưa
Xa xa vạt xám còn lơ lững
Bốn phía xung quanh chửa xế tà…
7/4/2019
Nguyễn Thành Sáng
Một Chiếc Lá Rơi
Tiếng nhạc xập xình vốn chẳng quen
Cộng thêm nồng nặc của hơi men
Khiến tim khó thở, đành dời gót
Lững thững hành lang ngắm ánh đèn
Bỗng chừng rón rén bước chân Ai
Loang lổ thềm hoang bóng ngả dài
Rồi giọng thâm trầm mang ấm áp
Nhẹ nhàng khoác áo…trọn bờ vai
Bỡ ngỡ…hàn huyên…mới hiểu rằng
“Đó” vừa rớt xuống ngọn hà băng
Tình duyên hụt hẫng vì sai lệch
Ý tưởng mịt mù bởi tuyết giăng
Tôi, anh há đã…lại không thân
Ấy vậy nhưng sao chợt thấy gần
Thấu rõ nỗi niềm đang trĩu nặng
Hay là trắc ẩn chút lòng nhân?…
Tan sở hôm nào, Trọng nhắn tin
Chạy vào…hốt hoảng…ngẩn ngơ nhìn
Xuyên phòng cô lập mà chua xót
Hốc hác trên giường…thầm nguyện xin
Hoá công bày vẽ lắm nhiêu khê
Cuộc sống bể dâu luống não nề
Nghiệp quả, trả vay, hề dứt đoạn
Lão sinh bệnh tử mãi lê thê…
Chiều nay chiếc lá vội vàng rơi
Tang tóc màu mây, ảm đạm trời
Một chuyến xe đời văng tuột dốc
Ngậm ngùi đưa tiễn…bạn mình ơi!
April 3, 2020
Tam Muội