Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1952)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1952)

Tự Sự Của Đôi Chân

Bởi mắc nợ nên đôi chân tại thế
Vướng sình lầy dâu bể của trần gian
Vừa chớm nở đã tàn hương kiệt quệ
Dẫu chai lỳ ngạo nghễ với lầm than

Thời niên thiếu lẩy đàn xây mộng tưởng
Lấp biển trời thẳng hướng tới tương lai
Đem cánh gió lướt dài muôn vạn trượng
Thoả tan bồng rạng ngưỡng sáng ngày mai

Yêu đất tổ gạo bài sôi kinh sử
Dụng chí tài chế ngự cả sơn khê
Bước dày dạn há nề dù bất cứ
Luôn quật cường quyết giữ mảnh hiền quê

Nhưng run rủi ê chề xuôi tuế nguyệt
Gặp kẻ hèn tâm huyết phải vùi chôn
Cảnh lao lý gửi hồn nơi đáy huyệt
Tin lẫn nhầm, quỷ quyệt, lắm xảo ngôn

Tuổi ngấp nghé hoàng hôn rơi đỉnh núi
Ngục giam cầm lủi thủi một mình đơn
Chân mỏi mệt chập chờn treo cát bụi
Nghe đắng cay, phận tủi, mối căm hờn…

Đêm nay ngắm rập rờn trăng cô đọng
Lã chã lòng trông ngóng chốn xa xăm
Tội bất hiếu tháng năm hoài phấp phỏng
Hận cõi đời lạc lõng giữa oái oăm

Mượn bút mực đăm đăm vào trang giấy
Trải nỗi niềm ngọ nguậy chứa vạn kim
Đôi chân rã, bùn dìm đang giẫy nẩy
Đoản thăng trầm vùng vẫy xát buồng tim.


October 27, 2019
Tam Muội


Về Thăm Chốn Xưa (2)

Bước xuống bến, đi lần về phía trước
Tim đập dồn, cảm xúc nhẹ nhàng dâng
Ghé lên lề tạm dừng chân vài phút
Đảo mắt nhìn đây đó có ai quen?

Cánh thời gian cứ dần trôi lặng lẽ
Mới đấy mà cũng đã mấy mươi năm
Nhớ khuya ấy lão âm thầm rời bỏ
Tháng năm dài cực khổ với gian nan

Để từ tay trắng, làm nên chút đỉnh
Dẫu chưa giàu nhưng rủng rỉnh tiền tiêu
Nhà cửa ấm, phiêu diêu hồn thanh thản
Gợi xuân vườn lởn vởn bóng tình yêu

Có ngờ đâu một chiều rơi tan tác
Bánh xe đời sắp đặt cuộc phong sương
Nỗi bất mãn, quật cường nào khuất phục
Gói lạnh lùng, ấm ức trước tai ương!

Năm năm dài, nhọc nhằn, bao xây dựng
Phút giây nầy ôm hận dã tràng xe
Chấu tránh voi vẫn là điều thượng sách
Bởi kiếp đời thử thách mấy lần qua?...

Lão hồi tưởng xưa, và hờn vũ trụ
Sao bày chi những kẻ thất nhân tâm
Cậy quyền thế ngang tàng gieo nghiệt ngã
Khiến chuỗi ngày tơi tả gót đôi chân

Nay tất cả hoá thành vầng lam khói
Khuất xa mờ diệu vợi rã tan phai
Bỗng bất chợt lắt lay niềm trăn trở
Thoáng ngậm ngùi, lão nhớ thuở trần ai...


09/04/2020
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm