thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1965)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1965)
Ông Móc Bọc
Chân đen, mặt rám, đường rong ruổi
Áo vá phong sương phủ bụi đời
Móc sắt tay cầm, vai quảy túi
Đầu ngang, lủi thủi, mắt tìm bươi
Phận bạc tận nghèo nay đổ xuống
Tấm thân hèn mọn thế thời buông
Khung trời bó gọn nơi thùng nhỏ
Mặc cõi nhân sinh, mặc tỏ tường!
Hai buổi mỗi ngày, ông kiếm sống
Xác xơ, vàng vỏ buổi chiều đông
Âm thầm lặng lẽ trong cô quạnh
Nẻo vắng tâm tư chẳng sắc hồng!
Mắt nhão loé mừng khi vật có
Mũ vàng, bịt nhựa của trời cho
Tay khều, tay lượm đưa vào túi
Chốc chốc ngừng hơi tránh uế bò!
Rồi lại trên đường theo cát bụi
Thân gầy nho nhỏ tiếp đi thôi
Ai ơi! Mặc kệ đời nhân thế
Một tấm thân ta lủi khắp trời!
Có bửa nặng nề vui chẳng thấy
Chỉ nghe rạo rực lúc vung tay
Đỏ vàng trắng xám rơi đầy đất
Vạn thắng là đây! Giây phút nầy!
Rồi lại hôm nào chân trĩu nặng
Hôm nay ế ẩm, quá băn khoăn
Cơm, tiền đâu để nuôi thân mạt
Bó gối hắt hiu, một trở trăn!...
Ông ở nơi nào? Gần hoặc xa?
Vợ con ông có? Có căn nhà?
Hay đời cô quạnh, bao buồn tẻ!
Dưới dạ cầu cao thế cửa nhà!
Khúc ca bi thiết, đời vô nghĩa
Quạnh quẻ, đủi đen gịt lối về
Gió lạnh canh thâu sầu bóng chiếc
Trần ai khổ khắc, chuỗi lê thê
Hỡi ơi! Một kẻ chẳng đường về!...
Nguyễn Thành Sáng
Người Bán Hoa Dạo
Hội An thuở nọ bão bùng khơi
Cây ngã, cỏ nghiêng, sấm sét trời
Là lúc Mẹ hiền đau chuyển dạ
Oe oe bật tiếng, lão ra đời
Bởi cảnh neo đơn, bặt trống trường
Thân cò lặn lội nắng dầm sương
Tinh mơ vác cuốc băng đồng ruộng
Khắc lậu canh khuya tự học đường
Năm vừa trổ mã nhập tòng quân
Từ giã căn lều, trĩu bước chân
Nhiệt huyết căm hờn, nung nấu chí
Mong đền tấc đất…nghĩa thâm ân
Thảm khốc chiến tranh chóng hạ màn
Rồi người cửa biển, kẻ lầm than
Riêng bèo phận hẩm mang què quặt
Một mảnh đạn bom trúng…phế tàn…
Tháng nay Đà Lạt nhuốm sầu bi
Chính phủ ban hành, giãn cách li
Do dịch bệnh truyền gieo chết chóc
Phố thương mại vắng…hậu duy trì
Khốn đốn lại còn gặp cái eo
Ngỡ đâu góp vốn lượm lèo tèo
Sớm chiều bươn chải, trông no đủ
Còn chút tiền dư bố thí nghèo
Ngày rê đôi dép vượt ngàn xa
Tối đến đắp sao, gối ánh tà
Nhả khói vẽ hình ôm mộng tưởng
Hẹn mùa kỳ ngộ…đợi thời qua
Nhưng hỡi! Giang cầu héo thúng hoa
Gió sông lạnh thổi mái loà xoà
Đăm chiêu hiển hiện trên nền trán
Nhọc xác, bụng cào, chạnh xuýt xoa…
Phút giây tiếp chuyện, cảm nao lòng
Kiếp chẳng huệ, đào, chỉ tuyết phong
Tần tảo mưu sinh, chừ bóng xế
Vẫn hoài lam lũ, chuỗi long đong
Bấy khổ cho xong để thoát vòng!
April 16, 2020
Tam Muội