cô-rô-ra, điều cần giải thoát
CÔ-RÔ-RA, ĐIỀU CẦN GIẢI THOÁT
Chiều nay
Tất cả giọt nắng như biến thành dòng nham thạch rực cháy
Rưới lên con đường vắng khốc khô
Bỏng
Rát
Một mình
Không thể nhìn những lổm nhổm dưới chân
Vấp ngã vì đâu?
Tôi kéo nỗi đau nằm dưới gốc Sồi bên vệ đường xõa bóng
Giọt mồ hôi nhễ nhãi
Đôi mắt nảy mầm chưa thôi
Suy nghĩ viễn vông trở nên dày đặc trong cửa não
Nỗi lo vô nhiên chưa có vaccine (vắc-xin) đối phó
Con Vi Rút ẩn mình sau những thành phố
Âm thầm trà trộn
Hơn hẳn sát thủ bắn tỉa
Vừa xiết đôi bàn tay
Người thân đã mất
Vừa cúi đầu xuống đất
Màu tang tóc đã nhiều thêm...
Trách được ai?
Hận được ai?...
Khi các ngõ ngách trống trơn
Hàng trăm ngàn người ngừng thở
Bởi kẻ địch vô hình
Có thể
Ngày mai không em
Ngày mai không anh
Không cha mẹ
Không ông bà
Còn sót lại trên cõi đời này nữa...
Nỗi lo chênh vênh, mặt mũi Cô Vít ra sao?
Đáng sợ thế nào?
Phía cuối đoạn vô cùng còn ai phải đến...?
Đến bao giờ sẽ dừng lại cuộc chiến nổi trôi
Cả trái đất đang quặn mình gào thét
Máu vẫn tươi
Còn gì đau xót bằng nhiều cái chết...
Sự sống thoi thóp
Mọi thứ rối bời, đảo lộn...
Hãy dừng lại, hãy dừng lại đi mầm họa thế kỉ
Đủ rồi...
18/4/2020
N.N