Tuyết ở bên trời không có em. Cả chút mưa bay quá yếu mềm. Cả cánh đồng trăng màu lục nhạt. Như chỉ mơ hồ... nhớ để quên. Em nhỏ và trong như nước mắt. Chia tay làm mặn mãi môi cười. Vị mặn hễ quên rồi lại nhớ...
Em cũng giống như cơn mưa, như trận gió lúc sang hè. Làm thức tỉnh hồn tôi nhiều biến động. Tôi im lặng, bàng hoàng khi được sống. Một ngày vui không dễ nói ra lời. Lối rất dốc. Màn sương và một chút mây trời. Một chút...
Một bếp lửa chờn vờn sương sớm. Một bếp lửa ấp iu nồng đượm. Cháu thương bà biết mấy nắng mưa! Lên bốn tuổi chấu đã quen mùi khói. Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi, bố đi đánh xe, khô rạc ngựa gầy, chỉ nhớ khói hun nhèm...