mượn đêm
MƯỢN ĐÊM
Đêm nay trăng ẩn mình sau mây
Tôi bộ hành dưới hàng cây trụi lá
Những ánh sao khuất
Những cơn gió nhẹ lâng lâng
Và ánh đèn đường câm lặng
Bỗng chông chênh một giàn suy nghĩ
Có nỗi buồn trắng trợn vút qua
Na ná chiếc bóng của từng đường sóng
Cứ bấp bênh mãi không ngừng
Có niềm hạnh phúc giản đơn lương thiện
Ngồi trên chiếc xe bố chở đi học
Nằm ở chiếc giường đủ chăn gối
Ngày tháng chưa kịp sang đã cũ
Ngoài kia
Nhiều trở trăn rình rập
Nơi bình yên chỉ có thể trong bụng mẹ
Là ngôi nhà đồ sộ vững chãi
Là bếp lửa sưởi ấm trời đông
Là tia sáng khởi đầu cho sự non nớt
Đêm nay khô khốc
Mượn đêm
Rém màn lớp tóc
Những kí ức nhảy tuột khỏi buồng giam
Nhẹ nhõm.
6/5/2020
N.N