thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2042)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2042)
Nỗi Niềm Quá Khứ (2)
Mấy chục năm dài quá đắng cay
Mối sầu lịm chết giữa trần ai
Từng đêm buồn bã nhìn trăng lặn
Cái bóng chim trời gãy cánh bay!
Ta đã từng rơi bao ngấn lệ
Những chiều nắng nhạt dạ sầu tê
Phố dài vắng vẻ, hồn tơi tả
Cục đá dính vào nặng kéo lê
Bốn phía tịch tờ như nhốt lại
Linh hồn trầm uất dưới tầng mây
Con tim đỏ máu dần khô tím
Nát bét tuổi đời bởi khổ thay!
Cứ thế mà trôi theo tháng năm
Nỗi niềm héo úa, nhớ tình trăng
Để rồi từng thét trong căm nghẹn
Trầm bóng, trải hờn giẫm bước chân
Cố gắng leo qua cái mảnh đời
Trầm luân, khốn khó, cuộc chơi vơi
Cố bươi tay móc từ thăm thẳm
Tìm cục kiên trì chịu đựng thôi!...
Thắm thoát thời gian lẳng lặng qua
Chiều nay ánh nhạt ngắm thu tà
Nhớ về chuỗi sống đầy băng, lửa
Để khóc, để mừng, để xót xa…
Chợt thấy trong lòng quá đổi thương
Hình ai đứng đó nghẹn đêm trường
Giống như ta thuở thời xuân trẻ
Cũng cánh chim trời, cũng gãy thương.
Nguyễn Thành Sáng
Tháng Năm Lại Về
Khúc giao mùa lại ghé sang đây
Trỗi phím tơ vương để dạ nầy
Thổn thức khẽ khàng xuyên ký ức
Tưởng đà yên ngủ chốn trời mây
Mỗi độ tháng năm chợt nhói lòng
Trước nhành phượng đỏ trổ ngoài song
Sao nghe tiếc nuối, niềm da diết
Của tuổi học sinh chảy xiết dòng...
Kỳ thi cấp cuối chẳng còn lâu
Lo lắng suy tư gợn ánh sầu
Gấp rút ôn bài mà thắc thỏm
Tương lai bước ngoặt sẽ về đâu?
Nén phút thẫn thờ vương vấn Ai
Lời yêu ấp ủ bấy niên dài
Cảm rung chan chứa tràn tâm khảm
Đọng giọt hoen mờ, rũ mắt nai
Sợ buồn man mác, chuỗi cô liêu
Sợ gót lang thang giữa phố chiều
Sợ bản phân kỳ khi tốt nghiệp
Sợ đời hụt hẫng biết bao nhiêu
Bởi thế chồng thư giấu hộc bàn
Tháng ngày nét chữ nhạt nhoà tan
Câu thương, câu nhớ, câu chờ đợi
Vẫn mãi niêm phong, bặt tiếng đàn…
Nên chừ xao xuyến bồi hồi luôn
Lúc nỉ non ve quyện gió luồn
Như đốt, như thiêu, như thúc giục
Lần mò quá khứ…lệ tròng tuôn.
May 23, 2020
Tam Muội