thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2056)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2056)
Khoảng Trống Tâm Hồn
Mấy chục năm rồi đã quá xa
Khung trăng lúc tỏ lại khi tà
Dòng sông nước chảy, thuyền xuôi ngược
Mấy lượt cắm sào, bến tạm qua..
Giờ chi để luyến với mà thương
Khi cánh chim bay suốt chặng đường
Một xế hoàng hôn vườn tĩnh mịch
Đáp nhành xếp gọn, ngủ màn sương
Thỉnh thoảng gió vờn, bật nhớ nhung
Chuỗi ngày bươn chải vượt không trung
Chịu bao lốc xoáy, mây vần vũ
Nghĩa sống thênh thang dậy khí hùng
Lắm buổi trưa hè nắng bỏng quanh
Mênh mang dáo dác kiếm tìm nhanh
Bờ rêu gốc vắng, cây èo uột
Cũng đỡ qua cơn tránh hực tàn
Bao chiều tầm tả hạt mưa rơi
Bảng lảng âm u phủ mịt trời
Man mác cõi lòng thân cánh mỏng
Dưới bầu ướt đẫm cuốn tròn nơi...
Những tối đông về lạnh tái tê
Hướng vào diệu vợi tím lê thê
Làm sao có thể dài hun hút
Mệt mỏi, chơ vơ kịp trở về...
“Rồi có một ngày...Sẽ một ngày...
Chinh chiến tàn...Anh chẳng còn chi...
Chẳng còn chi...Ngoài con tim héo em ơi!
Xin trả lại đây...Bỏ lại đây...Thép gai giăng
với luỹ hào sâu...”
Bên kia văng vẳng khúc năm xưa
Loáng thoáng âm vang ngọn thổi lùa
Chẳng phải chiến binh, niềm thổn thức
Mà sao như thể ở lòng ta...
Có một cái gì đó khát khao...Luôn chờ đợi...
29/05/2020
Nguyễn Thành Sáng
Tâm Hồn Hụt Hẫng
Cứ ngỡ thuyền yêu cập bến lành
Thưởng bầu êm ả quyện trăng thanh
Ngắm mây lững thững soi dòng biếc
Lá lẫn chen hoa cạnh thác gành
Nhưng đó chỉ toàn chuỗi mộng du
Pha lê được điểm lớp sương mù
Nguỵ trang lộng lẫy, đầy tinh tế
Khờ khạo mơ màng…đuổi bóng đu
Đường tình sỏi đá nhặt lao đao
Đem trái trinh nguyên đổi nghẹn ngào
Róc rách tháng ngày treo vất vưởng
Để miền sa mạc mãi hanh hao
Đính chặt bên rèm nhánh oải hương
Dẫu thơm ngan ngát dỗ canh trường
Chẳng làm Lãng Tử say nồng giấc
Vẫn xoải chim Bằng, giục vó cương
Ngoài kia ong bướm dặt dìu đưa
Chờ đợi chở che trước gió bừa
Bão giật, tuyết đùn, oi bức phủ
Vậy mà lơ đễnh…chạnh lưa thưa
Giữ tím thuỷ chung hay xót thầm
Tơ đồng nhạt nhẽo, sững sờ tâm
Duyên thề kim cải nay loang lổ
Hư thực cảnh xưa, hoặc đã nhầm!…
“Tôi biết yêu anh…tình tôi lỡ làng
Tôi biết yêu anh tình tôi dở dang
Cũng đành chấp nhận hợp tan…Bèo mây
trọn kiếp lang thang…Cho cung buồn rơi vào đêm đen”…
Giọng Người trầm lắng khiến chơi vơi
Nức nở mang mang ngập biển trời
Như quặn thắt đau, ngàn thống khổ
Mảnh hồn lạc lõng giữa trùng khơi
Một phút đỗ tim trả vạn sầu
Lênh đênh nửa chặng…sẽ về đâu?.
May 30, 2020
Tam Muội