Poem logo
Poem logo

tiếng của hồn linh.

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Của Hồn Linh.

Sương trắng bạc trải bầu xám ngắt
Hướng lối mòn dạ chất chứa chi
Và Ông đang nghĩ điều gì
Mà như thể bước chân đi thẫn thờ...

Kia rêu phủ mặt bờ tĩnh lặng
Nọ cành nghiêng hứng nắng mỏi mê
Đó ai vẽ bức tranh thề
Treo hoàng hôn tím gợi lê thê buồn

Hàng hoa dại tàn hương co rúm
Cánh mỏng manh nhăn nhúm đìu hiu
Bụi cây tiếng dế thu chiều
Âm thanh réo rắt thầm kêu bạn tình...

Niềm man mác, bồng bềnh lam khói
Ánh nhạt mờ diệu vợi đăm đăm
Từ trong ảo giác xa xăm
Chập chờn ẩn hiện ảnh Nàng, của Ta!

Giữa sâu thẳm, ngân nga cứ mãi
Nhịp bấy lần bấy tái tê đau
Hỏi thầm vì cớ làm sao
Khiến xuôi gặp gỡ để sầu con tim?

Lởn vởn bóng đứng yên nhìn Lão
Rồi nhẹ nhàng khẽ bảo gần đây
Chỉ tay...Ngươi có thấy mây
Không gian bát ngát, tháng ngày lửng lơ?

Gió thổi đến vật vờ trôi giạt
Sáng chỗ nầy, trưa vắt vòm kia
Cũng rồi gom tụ, vỡ ra
Hoá thành vạn nhểu đầm đìa nơi nơi

Cõi dâu bể, mãi thời tan hợp
Kiếp phù vân lớp lớp phù sinh
Vầng trăng mới đỉnh long lanh
Gà khuya ò ó, dần tàn cuối thôn

Chỉ một thứ! Linh hồn bất tử
Luôn lần theo lá cỏ sương pha
Bởi duyên ân ái, đậm đà
Luyến lưu ngần ấy cứ mà tìm nhau...


02/06/2020
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm