thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2061)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2061)
Tiếng Tơ Lòng
Mây lổm ngổm xám mầu giăng phủ
Tiếng chim chiều, gió hú, buồn thêm
Võng tre vắt vẻo bên thềm
Lim dim trải mộng êm đềm thoảng đưa...
Hồ phẳng lặng nắng vừa dịu xuống
Túp lều xinh với ruộng hoa nhài
Có đôi oanh yến khoan thai
Dìu nhau sánh bước, hình hài thong dong
Hương phảng phất như thòng xuân tiết
Nghe dạt dào mãnh liệt yêu đương
Nam hoan nữ ái miên trường
Ngả nghiêng hồn phách, triều cường dâng cao
Thiếp cạn chén ngọt ngào thoả vọng
Chàng thưởng tình ngập bóng trăng thanh
Rèm buông ôn kiếp độc hành
Đắng cay dầu dãi, bức tranh thuở thời
Tay ve vuốt lả lơi lọn tóc
Khăn nhẹ nhàng hứng ngọc rưng rưng
Lời đan tha thiết chẳng dừng
Nguyện thầm Lão Nguyệt chớ đừng khắt khe...
Luồng sấm sét chớp loè khung cảnh
Mưa nặng bông lành lạnh cõi lòng
Phải chăng tơ tưởng hoài mong
Tương phùng hợp cẩn, cùng rong ruổi thuyền?
Nên Vu Giáp phỉ nguyền giây phút
Nỗi say mê vùn vụt đỉnh tầng
Tiên bồng bay bổng lâng lâng
Viên sầu giọt tủi lần nâng đáy mồ?
Ôi thực tế! Duyên đồ khập khễnh
Để tháng ngày ôm mệnh khổ đau
Cô đơn dòng lệ ướt nhàu
Nhớ thương da diết dàu dàu ngọn non
Bút nguệch ngoạc há tròn con chữ
Gửi tâm tư chất ứ muộn phiền
Chỉ hồng hun hút vô biên
Luỵ vương tự khúc đến miền Lạc Âu.
April 24, 2020
Tam Muội
Tiếng Của Hồn Linh
Sương trắng bạc trải bầu xám ngắt
Hướng lối mòn dạ chất chứa chi
Và Ông đang nghĩ điều gì
Mà như thể bước chân đi thẫn thờ...
Kia rêu phủ mặt bờ tĩnh lặng
Nọ cành nghiêng hứng nắng mỏi mê
Đó ai vẽ bức tranh thề
Treo hoàng hôn tím gợi lê thê buồn
Hàng hoa dại tàn hương co rúm
Cánh mỏng manh nhăn nhúm đìu hiu
Bụi cây tiếng dế thu chiều
Âm thanh réo rắt thầm kêu bạn tình...
Niềm man mác, bồng bềnh lam khói
Ánh nhạt mờ diệu vợi đăm đăm
Từ trong ảo giác xa xăm
Chập chờn ẩn hiện ảnh Nàng, của Ta!
Giữa sâu thẳm, ngân nga cứ mãi
Nhịp bấy lần bấy tái tê đau
Hỏi thầm vì cớ làm sao
Khiến xuôi gặp gỡ để sầu con tim?
Lởn vởn bóng đứng yên nhìn Lão
Rồi nhẹ nhàng khẽ bảo gần đây
Chỉ tay...Ngươi có thấy mây
Không gian bát ngát, tháng ngày lửng lơ?
Gió thổi đến vật vờ trôi giạt
Sáng chỗ nầy, trưa vắt vòm kia
Cũng rồi gom tụ, vỡ ra
Hoá thành vạn nhểu đầm đìa nơi nơi
Cõi dâu bể, mãi thời tan hợp
Kiếp phù vân lớp lớp phù sinh
Vầng trăng mới đỉnh long lanh
Gà khuya ò ó, dần tàn cuối thôn
Chỉ một thứ! Linh hồn bất tử
Luôn lần theo lá cỏ sương pha
Bởi duyên ân ái, đậm đà
Luyến lưu ngần ấy cứ mà tìm nhau...
02/06/2020
Nguyễn Thành Sáng