thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2064)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2064)
Một Mảnh Đời
Ánh choá vụt vù trên dãy đen
Dòng xe lui tới dưới khung đèn
Thân khô lủi thủi trề vai quảy
Há bận phồn hoa với vọng kèn!
Như tấm xương đen rải ánh tàn
Mảnh sầu lặn mất, biến thành cân
Đầy bao nhanh nhé thôi không kịp
Mấy đứa đằng sau hớt lại phần
Vội vã bươi thùng, mắt đảo liên
Như tìm nơi đó nỗi niềm riêng
Đủ cơm hay chỉ phần lưng lửng
Để giữa sáng mai, cái bụng phiền
Cuộc đời chẳng mệt trí mà lo
Của cải rớt dài trời khéo cho
Chỉ có vun đầy hay tóp tọp
Trong bao vạn tuế dính tò tò!
Bến sống là đây, những bóng đời
Tung hoành ngang dọc ít mồ hôi
Trải hoài trên phố vài mươi mét
Từng cụm, chỉ cần…chẳng gớm hơi…
Tôi thấy trong lòng nỗi xót đau
Cũng nầy vóc vạc giống như nhau
Một cây xanh mướt, thòng quả mộng
Lại nhánh củi cùn, gãy lắc chao
Ôi hỡi! Vì sao có cái nghề
Không cần vốn liếng, chỉ cần đi
Miễn sao lót dạ ngày qua bửa
Dơ bẩn, hèn thân, chẳng bận gì!
Nguyễn Thành Sáng
Hai Mảnh Đời Một Nỗi Đau
Bởi nghiệp trót gầy hay hữu duyên
Hành trình cõi tạm dấn truân chuyên
Phấn hoa phối hợp nơi đầu nhuỵ
Súc tích hiển nhiên...nhiễm sắc truyền
Nguyên nhân nghiệt ngã của đôi gen
Thoái hoá teo cơ chóng tượng chèn
Mất đoạn thần kinh vùng tuỷ sống
Tật nguyền định đoạt...Bấy Ai quen?...
Cậu, Tớ chưa từng hạnh ngộ nhau
Mà sao số phận xếp chung màu
Để hoàng hôn tím, sầu đeo đẳng
Nặng mãi bên mình, trĩu khối đau
Giảng đường đại học với bao nhiêu
Hoài bão khát khao, xoải cánh diều
Khung cửa tương lai vừa hé mở
Bỗng sầm sập đổ giọt cô liêu
Người chống nạng ghì trong khó khăn
Bước đi khập khiễng ráng bươn, dằn
Kẻ ngồi bất lực ôm vầng xám
Kỳ vọng xuân về trên bánh lăn…
Âm thầm ngưỡng mộ bạn lâu nay
Cũng túp lều tranh vui tháng ngày
Còn Mỗ lạnh lùng buông mối chỉ
Khiến Nàng chuốc hận…vội vàng bay
Nhiều lúc nghe lời thiên hạ than
Rằng con những vợ tợ cung đàn
Xiết dây, lỗi nhịp, khô khan phím
Réo rắt thăng trầm, hỏi thế gian!
Riêng lòng ao ước được lần nghe
Xỉa xói, ghen tuông, hoặc bỉu dè
Ngắt nhéo, nỉ non, hay giận dỗi
Quạt nồng ấp lạnh chốn phòng the
Thập tử nhất sinh trước ngặt nghèo
Mong thằng bập bẹ níu vòng eo
Cất lên một tiếng “Cha” từ miệng
Trông đợi mỏi mòn…sương khói treo!
Ngược ngạo buồn cười lắm phải không?
Tình yêu hạnh phúc tựa mưa giông
Đó chê ẫm ướt sình lầy lội
Đây mộng thiên thu thoảng đất nồng…
Chẳng đủ thời gian, oán trách hờn
Thôi thì cố gắng lạc quan hơn
Tạo nguồn nhiệt huyết hầu gia quyến
Ngớt nỗi giày vò, chuỗi trống trơn.
June 4, 2020
Tam Muội