thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2070)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2070)
An Ủi U Hoài
Ta vẫn đêm nay ở lại tầng
Cho nhau êm ả nhạc cung đàn
Phôi pha giá lạnh phù vân biệt
Đăng đẳng dương trần quạnh héo hon...
Ơi nầy Nương Tử! Hồng đào tửu
Hãy chén, quên đau, giũ mối sầu
Đôi nẻo dặm trường muôn khoắc khoải
Âm thầm những lúc rụng hàn châu
Ực...Ực...Ngon...Ngon!
Đây nửa hương nồng! Nàng cạn đi
Cho vơi canh cánh, tím bờ mi
Cho khuya tỏ ánh dần tan ánh
Trăn trở miên man, dã dượi vì...
Bao chiều lặng lẽ dưới màn sương
Rỉ rả âm vang nhạc dế buồn
Hướng vọng phương trời, tim trỗi nhớ
Người trầm quán vắng, kẻ nghe chuông
Rót...Rót! Thật đầy, ngập hết chung
Cho nhìn sóng sánh, dậy lâng lâng
Say men, say cảm, say yêu dấu
Tận đỉnh vu sơn hái quả vàng...
Giật mình tỉnh giấc, giữa phù sinh
Loáng thoáng xa xa tiếng xập xình
Một bánh xe đời, thôi! Chạy tiếp
Mặc giông gió tạt với sương đêm
Lởn vởn ảnh hình trên võng mây
Lang Nương quyện bóng ấm vòng tay
Đậm đà, tha thiết tình phu phụ
An ủi u hoài, lạc chốn đây...
06/06/2020
Nguyễn Thành Sáng
Đau Luống Đau
Luân hồi lục đạo vốn xưa nay
Bởi vụng đường tu dấn đoạ đày
Để phải giam mình trong tẻ lạnh
Đơn phòng chiếc bóng…nhặt sầu lay
Nếu biết vương mang ô trọc đời
Thiếp thà bến cũ đẫm châu rơi
Gom mưa rỉ rả mà than oán
Nhìn bướm say hoa…dạ rối bời
Còn hơn tái ngộ chốn trần gian
Ngắm nguyệt lẻ loi, rớt lệ đàn
Nghe vạc kêu sương buồn ảo não
Nghiêng nằm thổn thức, nhói tâm can
Sóng lặng sóng nhô sóng dập dềnh
Xuân tàn hạ mãn thuyền lênh đênh
Vẫn Đan uống cạn…diệt tình ái
Há đã lao đao ngược thác ghềnh?
Thôi thì ngọc thạch rót đầy chung
Khuây khoả phút giây giữa mịt mùng
Chàng hãy vỗ về vui huyễn mộng
Vì rồi tỉnh giấc khỏi mông lung…
Tiếng gà văng vẳng khiến hồn mơ
Trở lại thực hư…hư thực giờ
Anh hỡi! Phương ngàn xa diệu vợi
Có đồng có cảm nỗi chơ vơ?
Đau quả tim hồng…đau luống đau
Yêu đương chẳng đặng, xám mây màu
Đành ôm gối quạnh, chan dòng suối
Nhoà nhạt canh trường…đau luống đau.
June 7, 2020
Tam Muội