thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2074)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2074)
Viếng Mộ Chiều Mưa
Sầu lang thang lạc bước dưới tầng mây
Tia vàng vọt héo gầy xuyên tảng lá
Gió thoang thoảng liễu tơ mành rời rã
Dọc lối mòn sỏi đá trải ngổn ngang
Chiều bạc mầu thiếu đọt nắng chói chang
Rợp bóng mát trên đàng đi viếng mộ
Khơi huyễn hoặc sương mờ giăng loang lổ
Khu nghĩa trang nhấp nhố những vong hồn
Đây cửa mồ xuân sắc tẫn liệm chôn
Kiếp bất hạnh dập dồn bao cay đắng
Qua thảng thốt giữa mùa đông trống vắng
Bởi Bậu hiền lẳng lặng gửi thiên di
Hôm Qua về oằn nặng nỗi luỵ bi
Lòng khắc khoải níu ghì cơn sóng dậy
Cổ tang trắng khiến hồn Qua lẩy bẩy
Nhuộm điêu tàn chán ngấy rũ đầu xanh
Bầu âm u tiếng lác đác lìa cành
Than cú vọ tròng trành rơi ảm đạm
Giọt lệ đẫm muộn phiền luôn vây bám
Phút tạ từ chẳng dám ngó mặt nhau
Tưởng tháng ngày xoá vết xẹo thương đau
Xa đất tổ lên tàu làm lữ thứ
Lấp kỷ niệm thuở thời giông bão dữ
Nhưng đâu ngờ xử sự quá vô tâm
Nơi quê nhà Bậu chuốc chuỗi lạnh câm
Đêm vật vã trầm ngâm tình nhân thế
Để đến nổi đoạ đày trong kiệt quệ
Rã chim trời dâu bể cách âm dương
Chợt cuồng phong ngàn xám phủ can trường
Dòng lưu luyến xót thương người đáy huyệt
Vần khập khễnh nghẹn ngào lời da diết
Giấc mộng nào quặn siết trái tim côi
Lất phất mưa tấu điệp khúc bồi hồi
Chân trở gót bờ môi bầm tê tái
Câu vĩnh biệt giờ đây Qua còn lại
Đoạn đời buồn hoang hải bóng tịch liêu.
March 21, 2019
Tam Muội
Bên Nấm Mộ
Bên nấm mộ lặng ngồi nhìn Thương ngủ
Giấc say nồng muôn thuở biệt ly tan
Để mình anh ở lại cõi trần gian
Chuỗi đăng đẳng ngập tràn đau thương nhớ...
N. Đ. ơi! Khép mi, em nằm đó
Cả khối dầy thưa cỏ nặng đè trên
Giá buốt ẩm hoà quyện với màn đen
Chầm chậm bấu xé dần quanh thân xác
Ở sâu dưới từ từ da thịt nát
Bỏ xương tàn lạnh ngắt đáy chơ vơ
Trói linh hồn thắt thẻo nghẹn sầu lơ
Hay vương vấn vật vờ sương lam khói
Em đi rồi! Còn ai kề ấm gối
Ai ngọt ngào, an ủi bước chông gai
Ai để anh từng cảm nắm bàn tay
Nâng nhè nhẹ gửi đầy lên yêu dấu
Ai vừa mới? Đôi ánh nhìn đau đáu
Ngước về anh, lệ dấu đẫm bờ mi
Khẽ khàng nói: Thôi Mình đừng có đi
Dẫu túng quẫn, những gì đồng chia sẻ
Ai cố hạt gieo trồng hoa trước cửa
Gom lá vàng rụng đất biến phân xanh
Ai trọn lòng tha thiết gửi trao anh
Mặc gian khổ, bồng bềnh theo sóng nước...
Mà trời hỡi! Năm dài còn đâu nữa
Đã hết rồi ngọn lửa sưởi hàn đông
Thôi tấm mẳn, hôm sớm nghĩa vợ chồng
Giờ thui thủi kẻ buồn bên nấm mộ...
11/06/2020
Nguyễn Thành Sáng