biển nợ em
Em sẽ quên anh
Khi sóng biển cuốn nỗi nhọc nhằn
Em sẽ quên anh
Khi mặt trời vừa mọc
Biển gào lên như trẻ lạc
Em lặng thinh như biển chẳng thuỷ triều
Biển muôn đời câm nín nỗi đau
Em cồn cào nỗi nhớ
Khi biển gọi tên ai lòng em rạn vỡ
Hồn dật dờ như kẻ mộng du
Chiều nay biển yên ắng, sóng lặng lẽ xa bờ
Em lặng yên nhìn phía bầu trời xa thẳm
Hai kẻ lặng yên
Như hai tảng băng buốt lạnh
Cô đặc tận cùng, hun hút nhớ nhau
Đến bao giờ biển hết nỗi đau
Đến khi nào em nguôi nỗi nhớ
Biển và em muôn đời mắc nợ
Nhưng chẳng bao giờ gặp gỡ để tròn duyên.