đà nẵng muôn ngàn tơ vương
Phổ thơ thể loại tự do
Bà Nà quanh năm sương phủ,
Như thiên đường cảnh chuyện thần tiên,
Ngũ Hành Sơn lưng rồng sừng sững,
Đã bao năm che chở làng điêu khắc,
Phía xa xa là một thành phố trẻ,
Tràn đầy sức sống như người thành niên,
Thưở đất trời non ngàn ngủ say,
Đang vươn mình bao công trình kiến trúc…
Đường Bạch Đằng đêm về như lễ hội,
Con sông nào uốn khúc quanh co,
Đó sông Hàn tháng sáu rực pháo hoa,
Rọi vào đời em đẹp rạng ngời.
Cầu rồng biểu tượng tinh thần bất khuất.
Lượn sương mây buổi sáng tinh sương,
Đêm về rồng tỏa sắc hào quang,
Rồng hỏa châu là hào khí Việt Nam.
Biển Đà Nẵng chạy dài như vô tận,
Kết nghĩa cùng Sơn Trà, Hải Vân,
Núi Hải Vân chiều tà soi bóng,
Dãy Trường Sơn nối liền ba miền.
Miên Trung trải qua mưa nắng bão bùng,
Tình người non nước tấm lòng mến thương,
Sông núi sương mây, hồn ta phiêu lãng,
Một lần ghé thăm vấn vương tơ lòng…