tả lòng
Một ngày như bỗng hóa ngàn năm
Khi chẳng có ai hỏi han chăng?
Ta xa từ độ nào chẳng rõ
Chỉ biết hôm nay bước lặng thầm
Xin mượn vầng trăng làm gối tựa
Trăng trốn vào mây, trốn cả rằm
Ai biết tìm đâu trao nỗi nhớ
Ta gửi cho người cả vạn mâm
Bỗng nhiên im ắng đến lạ lùng
Không vì sao sót giữa không trung
Không tiếng người đi ngoài ngõ tối
Cũng chẳng nghe chi tiếng dế giun
Nghe như lạnh buốt cả tâm hồn
Lời kinh tán loạn cả càn khôn
Cứ thấy như mình không hơi thở
Buông rèm đóng cửa đếm cô đơn
03.09.2020