Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2132)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2132)

Lạc Mất Tình Thơ

Em đầu đẳng, tôi đứng ở đầu đây
Vùn vụt đẩy, say bay hồn tuổi mộng
Chiếc đòn đưa, bềnh bồng khơi sóng dậy
Cho nỗi lòng nước chảy một dòng sông!

Giọng nói Bắc, tên Dung, xinh, duyên dáng
Nét hoa cười lai láng đổ vào tim
Mảnh trăng thanh im lìm nghe gió thoảng
Rồi âm thầm kết tụ chỉ tơ duyên

Lên đi anh! Ngồi kề “người ta” chở!
Đường Sài Gòn sáng tỏ dãy đèn đêm
Ngọn hiu hiu, lim dim theo hơi thở
Nỗi dạt dào rung cảm cận kề em

Đổi lại nhé! Chỉ anh, à! đạp số
Ta thay phiên dạo ngắm cảnh đô thành
Cặp bướm tơ long lanh vầng sáng tỏ
Dưới đêm vàng nhấp nhố chuỗi trong xanh!

Bàn tay nhỏ, xương xương mà thật ấm
Ấm tâm hồn, ấm thấm quả tim tôi
Rạp chiếu phim, em ơi Vương Vũ đấm
Mà sao như thăm thẳm bởi hồn trôi…

Biển cuộc đời chập chùng bao sóng lượn
Ngọn phong cuồng phất phưởng cận kề bên
Trở về quê lênh đênh ngàn gió chướng
Lạc nhau rồi chẳng hướng biết tìm em!

Có bao lần ghé lại đất đô thành
Nỗi nhung nhớ diết da bầu tâm sự
Nhưng mịt mờ phủ vây vầng trăng chạnh
Để suốt đời canh cánh mãi tình thơ.


Nguyễn Thành Sáng


Ước Lại Hiển Nhiên

Đường đá sỏi bước chân vô định
Ngoại ô chiều yên tĩnh hoang vu
Tóc tang ảm đạm hình thù
Khơi mào lạc lõng vụt vù dâng lên

Tầng xám xịt che nền rực nắng
Rậm rịch trời vỗ rặng dương đang
Phiêu diêu trải giấc mơ màng
Nhàn du khảy điệu nhịp nhàng thoi đưa

Nghe hoài niệm lúc vừa tuổi mộng
Trên lối xưa gió lộng thét gào
Mây luồn cảnh vật chênh chao
Cô liêu giữa chốn…nghẹn ngào giọt châu

Trúng cảm lạnh với đầu hứng những
Hạt dầm dề chảy nựng vành môi
Tinh thần bấn loạn xuống trồi
Phập phồng trống ngực, phím ôi cung xề

Chàng tấp vội giọng rê hớt hải
Chẳng đắn đo ngần ngại cởi nhanh
“Em ơi! Qua có chút thành
Thùng thình hơi rộng”…Khoác quanh vai mềm

Tim ấm áp êm đềm khúc nhạc
Tấu âm vang tợ thác hò reo
Bỗng dưng choáng váng bèo nhèo
Gắng thều thào tiếng…chèo queo ngã đùng

Khi hồi phục mông lung suy tưởng
Thân rã rời mắt nhướng tìm Ai
Chỉ kia nguệch ngoạc chừng vài
“Chữ duyên gặp gỡ…nhớ giai nhân vì…”

Đâu văng vẳng rù rì hoa cỏ
Thoảng lưa thưa lấp ló ngược miền
Tơ lòng réo rắt luân phiên
Gian trần ước lại hiển nhiên tương phùng.


July 9, 2020
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm