Chẳng phải giấc mơ nên em chỉ một mình. Hoang dại chiều biển cả. Có con sóng nào không chồm mình hôn đá. Đá sắc lắm mà. Sao môi sóng không đau? Bởi một mình nên em nghĩ về nhau. Hoa biển tím nhuốm chiều loang lổ...
Ngược xuôi nhà mẹ mấy lần. Nửa đi nửa đứng ngại ngần làm sao ! Nhà dượng mái ngói tường cao. Con mẹ nghèo khó nên vào hay chăng ? Trời chiều tím ngắt bằng lăng. Dẫu màu tím ấy đâu bằng lòng con. Về thôi, về lại lối...