khoắc khoải
Lưu Vĩnh Hạ
Trăng đêm rơi bóng đổ buồn chẳng ngủ
Ta nhặt lòng cất bớt một niềm đau
Con giun khuya oằn xoắn vết thương sầu
Ngày mai giấu mặt trời trong mưa đổ
Ta thâu đêm đường về không lối ngõ
Em ngậm ngùi phím nhạc lỗi đường tơ
Khẽ gọi nhau trang giấy trắng nhạt nhòa
Ai nào hiểu chỉ một người thầm hiểu
Nghĩa gì đâu những cánh hoa hàm tiếu
Vết son buồn màu nhụy cũng phai phôi
Đã không là …sao bạc tựa như vôi
Ai đem trăng dọi soi lòng nhân thế
Gọi tên em ta giấu lời đau xé
Tiếng thở buồn hoà lẫn vết tường loang
Đã bao năm ta cũng bấy nhiêu lần
Trên vết nứt lạc tìm nhau bến đợi
Con cuốn chiếu cuộn lòng trong đêm tối
Nằm oằn người ôm nỗi nhớ cô đơn
Xé vầng trăng làm miếng vá có còn …
Đôi mắt đêm nhạt buồn màu huyễn hoặc