Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2134)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2134)

Tiếng Của Hồn Linh

Sương trắng bạc trải bầu xám ngắt
Hướng lối mòn dạ chất chứa chi
Và Ông đang nghĩ điều gì
Mà như thể bước chân đi thẫn thờ...

Kia rêu phủ mặt bờ tĩnh lặng
Nọ cành nghiêng hứng nắng mỏi mê
Đó ai vẽ bức tranh thề
Treo hoàng hôn tím gợi lê thê buồn

Hàng hoa dại tàn hương co rúm
Cánh mỏng manh nhăn nhúm đìu hiu
Bụi cây tiếng dế thu chiều
Âm thanh réo rắt thầm kêu bạn tình...

Niềm man mác, bồng bềnh lam khói
Ánh nhạt mờ diệu vợi đăm đăm
Từ trong ảo giác xa xăm
Chập chờn ẩn hiện ảnh Nàng, của Ta!

Giữa sâu thẳm, ngân nga cứ mãi
Nhịp bấy lần bấy tái tê đau
Hỏi thầm vì cớ làm sao
Khiến xuôi gặp gỡ để sầu con tim?

Lởn vởn bóng đứng yên nhìn Lão
Rồi nhẹ nhàng khẽ bảo gần đây
Chỉ tay...Ngươi có thấy mây
Không gian bát ngát, tháng ngày lửng lơ?

Gió thổi đến vật vờ trôi giạt
Sáng chỗ nầy, trưa vắt vòm kia
Cũng rồi gom tụ, vỡ ra
Hoá thành vạn nhểu đầm đìa nơi nơi

Cõi dâu bể, mãi thời tan hợp
Kiếp phù vân lớp lớp phù sinh
Vầng trăng mới đỉnh long lanh
Gà khuya ò ó, dần tàn cuối thôn

Chỉ một thứ! Linh hồn bất tử
Luôn lần theo lá cỏ sương pha
Bởi duyên ân ái, đậm đà
Luyến lưu ngần ấy cứ mà tìm nhau...



02/06/2020
Nguyễn Thành Sáng



Lạc Giấc Mộng Hồ

Bởi hình ảnh ghi sâu trong tiềm thức
Quyến luyến chàng thoắt vực dậy hồn ta
Vượt dặm ngàn, bão táp, lẫn phong ba
Cho sống lại thiết tha làn môi ngọt

Nên khởi bút vẽ đôi vành khuyên hót
Líu lo cành, nhường uống giọt sương đêm
Lúc bập bềnh trên ngọn nước dịu êm
Khi tựa gió ngắm hiên thềm lác đác

Tìm tìm kiếm kiếm, nghìn năm tóc bạc
Khép buồng tim ngơ ngác giữa cảnh trần
Mong một ngày tái ngộ được cố nhân
Dẫu cay đắng bội phần rơi khổ ải

Ôi ngâm thán! Tang bồng chưa phỉ ái
Đó ngự sàng mềm mại kết cỏ lau
Đính lung linh tinh tú toả sắc màu
Đành lơ láo…Trả nhau niềm tuyệt vọng

Sao có thể! Mỏi mòn trông với ngóng
Đò cặm sào hà phấp phỏng nữa chi
Mặt hồ lăn tăn, sóng vỗ tại vì
Cơn vùn vụt say rù rì khoảnh khắc

Sao có thể! Thời gian buông trầm mặc
Câu hẹn thề để bế tắc lụy vương
Tử đằng ưu tư, ủ rũ góc tường
Gối chăn lạnh tẻ, hàn thương cõi dạ

Hạ nửa độ đã vàng thay chiếc lá
Hay quặn lòng lã chã đệm thâu canh
Tình nguyện cam tâm, ước mộng há thành
Chỉ nhặt nhạnh hoài hanh hao tấp nập

Rong rêu gợn, ngọc khe đà băng lấp
Cả bốn mùa ôm ấp chuỗi nhớ nhung
Tin tưởng mai sau, hợp cẩn trùng phùng
Mà trời hỡi! Bịt bùng muôn vạn hướng.



July 11, 2020
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm