sợ (một mình)
Một mình bừng tỉnh sau cơn mộng mị lúc giữa đêm
Tưởng rằng đáng sợ hóa ra lại không đến mức như thế
Đáng sợ hơn cả những mong muốn có ai kề bên vỗ về
Em thinh lặng nhận ra mình đã quen dần với điều đó
Có những hôm em sợ lắm phải đón bình minh
Chợt nhận ra không có ai kề bên mình
Sợ nắng làm mờ đi nỗi nhớ
Làm nhạt nhòa hình bóng đã in hằn trong giấc mơ
Em sợ lắm phải thức dậy sau những vần thơ
Là ai đã vẽ nên những viễn cảnh tương lai
Là ai đã nói nhiều về hai từ mãi mãi
Có phải là anh, người lấy từ em hết đi mọi thứ
Em muốn anh mang trả lại em bức thư
Mà em đã âm thầm trao gửi
Giữ làm gì những điều anh không muốn
Trong đó bao gồm cả trái tim em
Em muốn anh trả lại cho em
Những ngày mà anh chưa tới
Em hồn nhiên bên khoảng trời xanh mộng
Trái tim chật hẹp không thể giữ anh bên mình
Chỉ một ánh mắt bất chợt anh ghé qua
Đặt trên người em dù trong khoảnh khắc
Em nhớ rõ đêm đó trăng sáng vằng vặc
Nhưng nào sáng tỏ bằng ngọn lửa tim em
29/10/2020