thấm mệt đầu đời
      
      
      
      
        Tình mới lớn, phải không em, rất thích? 
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương 
Thuở đầu đời chú bé soi gương 
Và mê mãi, dĩ nhiên làm lạ 
Tình mới lớn, phải không em, rất lạ? 
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau 
Thuở đầu đời, chú bé ôm phao 
Và nhút nhát, dĩ nhiên, ngập nước... 
Tôi có cánh buồm táp về ký ức 
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây 
Dù cát bụi nhiều phen dấy loạn 
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây 
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi 
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại!) 
Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái 
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai 
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi 
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã!) 
Em có một đời trong xanh mơ đá 
Tôi có ngàn năm lạc lõng sương mù 
Tình mới lớn, phải không em, rất mỏng? 
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao 
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao, 
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ 
Khi mòn mỏi nghe đời mình trắc trở 
Hơn lúc nào, tôi quá đỗi thương tôi!!