giữa buổi canh tàn
Giữa Buổi Canh Tàn
Nàng cứ đậy, chặt kín hoài nàng nhé
Chớ đừng nên he hé mở ngân nga
Để con tim xót xa dần nứt nẻ
Khỏi từ từ bị xé toạc trào ra...
Bởi còn chi để mà lưu với luyến
Khi hồn tình tách quyện, rẽ đôi nơi
Bên ngoảnh mặt hướng đời bình thản đến
Phía thẫn thờ khấp khểnh nẻo chơi vơi
Bầu u ám, ngậm ngùi mưa rả rích
Âm ỉ dài thút thít, mịt mù treo
Dòng sông chiều quạnh hiu đà vắng khách
Chiếc đò đưa cũng gác gọn tay chèo
Bờ ẩm ướt, rong rêu đầy trơn trượt
Điệp du dương thưa thớt tự bao ngày
Thoảng chập chờn lắt lay từng ngọn gió
Ngả nghiêng nhiều, vò võ khắp đâu đây...
Đành thôi! Quay về bên nầy nẻo vắng
Với nỗi niềm trĩu nặng luyến lưu hương
Buổi man mác kéo luồng ra nhẹ ngắm
Lúc mỏi mòn chầm chậm gửi vào phương
Một vài tháng rồi đôi ba năm nữa
Chuyện mộng tình một thuở biết còn kia
Khiến cho kẻ dưới bầu khuya chạnh nhớ
Mượn cung đàn trăn trở chút phôi pha?...
Trời đêm nay lờ mờ sương trắng xoá
Phủ lên buồn lặng lẽ bóng lang thang
Trên lững khuyết chút vầng nhàn nhạt toả
Dưới vật vờ lá cỏ rũ sầu trăng...
02/12/2020
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)