vầng trăng cũ
Tác giả:
Nguyễn Tâm Hàn
|
nhớ mẹ
Tác giả:
Nguyễn Tâm Hàn
Con nhớ Mẹ. Mẹ ơi. Con nhớ Mẹ. Giữa đường trần con lạc lõng bơ vơ. Nhớ ngày xưa con còn bé ngây thơ. Mẹ dịu ngọt như trăng đêm huyền diệu. Vòng tay mẹ . . . Chiếc nôi vàng . . . Con thiếu ! Mẹ nơi đâu ? Chắc...
|
tôi đi
Tác giả:
Nguyễn Tâm Hàn
Tôi đi buổi ấy trời tao loạn. Men rượu vùi nông nỗi nhớ nhà. Vạt nắng Sàigòn vương bụi đỏ. Ngược xuôi, hớt hải bóng người qua. *. Tôi đi mắt đảo quanh đường phố. Giữa cảnh áo quần bỏ ngổn ngang. Tôi bỗng nghe tim mình...
|
những đóa hoàng quì
Tác giả:
Nguyễn Tâm Hàn
Ven hồ … con đường đó. Bước chân chiều lang thang. Bâng quơ hỏi đóa hoa vàng. Quì ơi…. Hoa có yêu nàng hay không ? Riêng ta…. Chết cả cõi lòng. Sợi tương tư kết thành dòng tình thơ. *. Gió đong đưa cành lá. Sóng...
|
niềm đau
Tác giả:
Nguyễn Tâm Hàn
Tôi sinh ra giữa lòng đất Việt. Nghe mẹ ru từ lúc trong nôi. Lời mẹ ru. Ấm đêm đồng nội. Lời mẹ ru. Tha thiết tình người. Mẹ ru con. Yêu thương đồng loại. Mẹ ru con. Yêu mến quê hương. Me ru con, lời ru thắm thiết...
|
nhớ thương
Tác giả:
Nguyễn Tâm Hàn
***. Ngồi đây trông gió đưa mây. Bâng khuâng nuối tiếc những ngày còn thơ. Còn đâu liễu rũ ven hồ. Tà dương bóng ngả Hà đô diễm kiều. Còn đâu trường cũ dấu yêu. Phất phơ tà áo cuối chiều gió bay. Trời khuya nửa mảnh trăng...
|