xuống núi
Rượu chẳng một ly, tránh uống trà
Chỉ còn say đắm dáng kiêu sa.
Quên đi đô thị ngàn thanh sắc
Khăn gói thơ đàn cất bước xa.
Dựng một căn nhà sườn núi cao,
Quanh năm ven suối nở hoa đào ,
Mừng Xuân vô tận chim ca hót
Quên cả bóng hồng xưa khát khao .
Trang trải xong rồi nợ núi sông,
Thơ đàn săn bắn, sống thong dong.
Thú rừng rau trái vui ngày tháng,
Mừng chẳng ưu tư một bóng hồng.
Đáp cánh gió nào em tới đây,
Du dương tiếng hát vút ngàn cây,
Sắc hương thần thánh chim ngưng hót,
Khơi động những ngày say đắm say.
Mới hiểu bây giờ nghiã chữ yêu
Là tha thiết nhớ lúc cô liêu,
Là say đắm mộng khi chung bóng
Mặc gió mưa đêm, mặc nắng chiều.
Diù tay ngà ngọc tiễn em về,
Chân núi sao lòng thấy tái tê.
Cám dỗ cảnh đời đầy thanh sắc,
Anh đành từ giã chốn sơn khê.
Sắc đẹp bảo lòng cố lánh xa,
Tránh không uống rượu, cữ không trà
Nên Trời thương cảm ban em tới,
Xuống núi phen này nhắp cả ba (1).
Trích trong tập Hoa Thông Thiên, thơ Đào
Tiến Luyện, tái bản năm 2002.
(1) Một trà, một rượu, một đàn bà
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta. (Trần Tế
Xương)
Đăng trên Trang Thơ Tình DacTrung từ ngày mồng 6-2-2002.