chẳng thể yêu anh nhiều đến vậy
Em khép lại câu chuyện tình dang dở
Nụ hôn nồng vụn vỡ dưới trăng thanh
Cây một thuở từng hờn ghen vô cớ
Gió ngẩn ngơ lay khẽ cũng chẳng đành
Em gửi trả dòng thơ xanh người viết
Những ngôn từ diễm tuyệt gợi si mê
Môi lần lữa không thốt câu ly biệt
Bước chân hoang sẽ lạc mất lối về
Em búi gọn mái tóc thề dạo ấy
Chút hương thầm khơi dậy nỗi bâng khuâng
Biết chẳng thể yêu anh nhiều đến vậy
Bóng hoàng hôn theo cánh gió xa dần
Em thả nhẹ gót chân trần trên cát
Sóng dịu dàng nghe mát rượi trong tim
Khe khẽ nếm vị biển chiều mặn chát
Bọt vỡ tan theo con nước lặng chìm.