dòng trong bến đục
Không phải lỡ lượm sầu vạn nẻo
Chỉ duyên mình chẳng khéo đưa chân
Ông Cha chân lấm ruộng bần
Nước trong bến đục tắm trần xót da
Màu lương thiện trăng ngà khắc cốt
Việc nên làm sao vội để qua
Bụi hoen ý mắt cảnh tà
Để đời cổ nghẹn chỉ là chính tôi
Trăm năm hận bởi người mang tội
Lỡ đong sầu trong mỗi lần suy
Lòng ơi nhẹ nhõm không vì
Nước lên trong để ai tùy tắm say
Bến vẩn đục đêm ngày xót dạ
Bụi hoen bờ mắt ngã đời rêu
Nước dâng trăng gánh con triều
Phai nhân tục mỹ anh hùng phỉ ngôn
Mang khẩu Phật như bồn hoa dại
Mượn Chúa bày ngang trái lời xưa
Ta thà đãi cát sau mưa
Cho sây phồn thực cho vừa chính xuân
Lời thổn thức ai cần nghe hiểu
Tự say đời nào thiếu nào dư
Đã yêu nên mới giã từ
Dòng trong bến đục lỡ vừa ngang qua.
Bài này đã được xem 369 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|