Sau cơn giận dàị... Anh đưa đưa em xuống phố. Như người tỉnh cơn say... Chợt thấy lòng nhung nhớ. Một, hai rồi ba muỗng. Biết không em, anh tìm vị ngọt trong chất đắng cà phê. Kể em nghe chuyện anh lang thang khắp...
"Mai tôi ra đi chắc trời mưa...". "Mưa thì mưa, chắc tôi không bước vội. Nhưng chậm thế nào thì cũng phải xa nhau..." (*). Vẩy tay chào ! Nhìn nhau ư ! Trông rất tội... Mai tôi ra đi, em có nhớ, những ngọt ngào trên...