thơ 108 câu
THƠ 108 CÂU
1.Nghe thời gian ru hồng con tim nhỏ
Anh yêu em cho rã nát tâm hồn
Dòng sông chảy qua cánh đồng mắt đỏ
Ra đại dương của hoang phế cáo chồn
2.Mưa không tạnh ướt vai gầy bé nhỏ
Anh yêu em cho kiệt sức oan hồn
Ôi hạnh phúc cũng lạc loài sắc đỏ
Trăng mù u vàng võ sóng bồn chồn
3.Sương giăng kín ngập đầy con phố nhỏ
Anh yêu em ơi người đẹp hút hồn
Mùa xuân chết trên mặt hồ máu đỏ
Giọt mồ hôi đẫm nước mắt bồn chồn
4.Nghe giả dối thật thà lời rất nhỏ
Anh yêu em cả thể xác tâm hồn
Thơ thì cũng chỉ là chiều ráng đỏ
Giọt cà phê đặc quánh của chồn
5.Anh tìm kiếm một đời lòng thương tổn
Bỗng nhặt lên hòn đá cuội của tình
Em có phải vẫn muôn đời bận rộn
Nhưng yêu anh tha thiết quên mình
6.Ôi vũ trụ vô cùng bất định
Anh yêu em quên hết cả tháng ngày
Mưa ngập úng những bến bờ thanh tịnh
Em là sao sao chẳng biết đọa đày
7.Người đời vẫn u mê nóng nảy
Những đóa hoa tàn úa tan tành
Mây phảng phất lưng trời trốn chạy
Biết ơn em từ tiền kiếp không đành
8.Buồn thê thiết như nàng tiên gãy cánh
Anh yêu em đưa em đến thiên đường
Nhưng em vẫn luyến lưu miền băng lạnh
Khóc chi em cho tan vỡ vô thường
9. Ngắm tia nắng của bình minh vô thượng
Mơ mùa sang trên từng ngón tương phùng
Anh thì vẫn muôn đời tán thưởng
Vậy mà sao mê đắm những ngại ngùng
10. Đốt ngọn đuốc soi ta bà xưng tụng
Yêu làm chi cho khổ sở muôn trùng
Em là sóng của mắt trời làm lụng
Hết trăm năm là sẽ đến bão bùng
11. Cùng ngọn gió anh bay về thung lũng
Đợi chờ em nói tiếng yêu đầu
Con thuyền nhỏ trôi ngang mùa làm nũng
Hốt nhiên mơ mộng mị nhiệm mầu
12. Kiếm đồng tiền ném xuống bền lâu
Để đón lấy viên kim cương giả lập
Em là vàng kim em là thế chấp
Hồng ngọc lạ lùng lấp lánh vần thơ
13. Còn có gì vui cho em tôn thờ
Như hạt cát bên biển đời thầy thợ
Em thì có bao giờ thôi nín thở
Để cho anh soi tâm mình từng thớ
14. Núi lửa dại khờ núi lửa ngu ngơ
Như chiếc lá xanh non mùa vô tội
Thơ thì chỉ là đêm này ú ớ
Thắp đèn lên cho sáng cả lưng đồi
15. Chẳng có gì còn lại để sinh sôi
Em đi mãi về chân trời không tím
Ôi bão tố của cuộc đời vô số tội
Mượt mà trăng mê mẩn bìm bìm
16. Vẽ cánh buồm để lướt sóng lặng im
Em là tiếng sâm cầm thôi hót
Nghe sửng sốt se sua miền ngất lịm
Anh là trang giấy trắng bị dìm
17. Em có biết dòng suối hiền niệm niệm
Chảy miên man róc rách u hoài
Em thì đã yêu anh từ hoả diệm
Anh thì đã yêu em từ ngã sóng soài
18. Em đã biết mùa sang mùa nhân loại
Vẽ chân dung của vô ngại muộn màng
Đi sẽ đến cớ sao em ngần ngại
Yêu sẽ thương sao em cứ lỡ làng
19. Em chưa biết mà sao còn lãng mạn
Ngửi mùi hương của trần thế quay cuồng
Sông có khúc mà lòng người có hạn
Một lời khuyên cũng e ấp cội nguồn
20. Anh sẽ chờ em mãi mãi luôn luôn
Chờ cho đến không- thời gian biến mất
Em là bướm mà em cũng là ngọt mật
Anh là ong vẫn mê muội không sầu
21. Mơ một khúc nghe thường thời vô hậu
Biển mù khơi không một tiếng mơ hồ
Em là gió em là mưa yêu dấu
Anh là thơ anh là nhạc hồ đồ
22. Viết cho hết những gì từ duyên số
Những điều anh muốn nói tự bao giờ
Biển chưa cạn sao lòng người xấu hổ
Vì sao rơi rụng bến hững hờ
23. Đọc không hiểu nên chẳng bao giờ nhớ
Nếu hiểu sai càng tệ hại tơi bời
Em thôi chớ muộn phiền nức nở
Cười lên em cho hoang vắng không lời
24. Đốt ngọn nến thì thầm chờ mai tới
Ngủ chưa em sao không nói lời nào
Buồn cô quạnh bên hiên đời vời vợi
Anh yêu em cuồng dại dạt dào
25. Nếu em hiểu hận thù là phiền não
Sao còn chiêm bao còn mơ mộng hão huyền
Trăng đã tắt ngọn lửa bừng nhiên hạo
Cháy lòng nhau ánh sáng lời nguyền
26. Hãy tha thứ cho những lời ước nguyện
Chẳng có gì đâu để khóc ngậm ngùi
Khu vườn nhỏ của mắt buồn hư huyễn
Góp lại ngàn sau mùa cũ ngọt bùi
27. Hãy thông cảm bao dung và lầm lũi
Bụi thời gian phủ kín những mặt người
Em đã đến bên đời anh hờn tủi
Và cho anh tất cả những nụ cười
Trần Minh Hiền Orlando ngày 19 tháng 5 năm 2021