thuyền và biển
Anh không xứng là biển xanh gợn sóng
Khẽ ấp ôm cợt nhả bóng mây chiều
Vồ vập mãi cùng cát vàng nóng bỏng
Lại thì thầm với trăng ái liêu xiêu
Gành đá ngọc đêm mĩ miều trải lối
Rặng Thông xanh vồi vội dát ánh vàng
Hàng Liễu rủ tựa khoé mi hờn dỗi
Tủi Dã Tràng chưa hết nợ tình mang
Con thuyền nhỏ vén hờ màn sương lạnh
Giữa mông lung lấp lánh vệt sao mờ
Sóng ngờ nghệch hay sóng kia đỏng đảnh
Nỗi đau thuyền mà sóng mãi làm ngơ?!
Biển vồn vã hôn hoài bờ cát trắng
Sóng ngả nghiêng bởi nặng một chữ tình
Thuyền rạn vỡ giữa đêm dài đằng đẵng
Kịp hoá thành tia nắng đón bình minh?!