trường ca cho kẻ đơn hành
Trường ca cho kẻ đơn hành
Dáng ai đứng tạc lưng đồi
Ddơn sơ thủy mạc nét người hay tranh
Khói lam từ cánh rừng xanh
Lững lơ đầu núi, mong manh nắng chiều
Thả hồn theo nỗi tịch liêu
Co’ niềm cô độc theo diều lên không
Tìm trong nơi cặn bã lòng
Còn chi đâu nữa mà mong ngóng gì
Một ly, rồi lại một ly
Vì em ta cứ ly bì đấy em
Nắng Xuân rọi sáng trên thềm
Mà ta say quá, bắt đền em đây
Vòng tay, đã thiếu vòng tay
Dù hoa xanh thắm, trong ngày tháng tư
Tình ơi, sao vẫn chần chừ
Ddể ta ngóng đợi, mỏi nhừ tim ta
Vì em không bỏ tháp ngà
Vườn cây quên nước phù sa sông Hồng
Lúa vàng quên tuổi đơm bông
Măng tre quên mọc, mục đồng quên trâụ
Hoàng hôn tím mộng ban đầu
Niềm vui chớm nụ đã sầu biển khơi
Này em, tình khuất sau đồi
Giăng chi mối lụa để rời rạc tơ
Gót hài vết lạnh ơ thờ
Ánh trăng khung cửa hững hờ phận đau
Một người trên bến giang đầu
Một người ngấn lệ canh thâu héo mòn
Dù say vẫn biết mất, còn
Dù tê dại vẫn thấm đòn trên da
Coi như mật đắng, khổ qua
Cho khờ cảm giác như là đồng đen
Phong trần gió bụi dần quen
Bảo mình bỏ cuộc bon chen mệt nhoài
Gió chiều lộng ải quan ngoài
Biên cương quán nhỏ gọi hoài tên xưa
Tỉnh say, say tỉnh,
tỉnh chưa ?
Quanh đời những trận gió lùa bên tai
Mộng du mờ mịt trần ai
Trải lòng trên những ngắn dài nhân duyên
Lâu rồi chưa được bình yên
Tràn trong tâm khảm cơn điên vật vờ
Có chăng chỉ cuộc tình cờ
Co’ chăng là chuyện dạt bờ rong rêu
Một lần đau, một lần yêu
Đổi sao cho được trăm chiều ngây ngô
Nguội lòng đá tảng đáy hồ
Phía trên mặt nước giả vờ sóng chi ?
Cho nhau ngôn ngữ từ bi
Để theo cơn gió bay đi cuối trời
Bọt bèo trên sóng ngàn khơi
Có chua cay lắm thiệt lời dối gian
Tỉnh ra canh rượu chóng tàn
Bình ngang chén ngửa bàng hoàng phế tâm
Lâu rồi chẳng nói thành câm
Nhờ say quên hết thăng trầm đó thôi
Phù vân hết cõi con người
Bóng trăng sóng nước làm khơi mạch buồn
Người về xứ thượng bản buôn
Tìm trên lối sỏi có nguồn vị tha
Phải chăng dưới cội cây già
Có chân thiền bỏ ta bà thế gian
Ngút ngàn đâu chẳng ngút ngàn
Lần theo dấu cỏ vẫn hoang vu đầy
Nhiều khi đang giữa cơn say
Nghe dòng nước lạnh dội ngay tâm hồn
Bỏ chai rượu chẳng hết buồn
Bỏ em chẳng hết cội nguồn khổ đau
Nhiều khi đang giữa canh thâu
Trong cơn mộng mị biết đâu lối về
Tưởng chừng trăm chiếc bóng đè
Có niềm hoảng sợ bốn bề vây quanh.
Hình như trời đã bình minh
Sao người vẫn đứng một mình bên song
Sóng ngoài khơi, sóng trong lòng
Lập lòe ngọn nê’n nhỏ dòng lệ rơi
Đăm đăm nhìn phía chân trời
Hải đăng ngần ngại, dõi đời phiêu linh
Ddằng sau vừa dứt cuộc tình
Bước chân mỏi mệt, thể hình hư hao
Rừng tràm, gió bắc lao xao
Biển đông khơi sóng tạt vào rong rêu
Một vùng dĩ vãng tiêu điều
Còn trong tâm khảo ít nhiều ưu tư
Tình quên lời cuối tạ từ
Hoang vu chợt thấy đã hư con người
Bước đi về chốn xa vời
Dáng đầy khắc khoải như thời xa xưa
Mắt buồn loáng đọng hạt mưa
Còn đâu màu nắng khi chưa vướng sầu
Ddường gió bụi, biết về đâu
Tóc sương pha lẫn với màu áo đen
Lá bay tan tác bên thềm
Bóng người mờ nhạt trên nền khói lam
Nhìn quanh chỉ thấy mây ngàn
Gió về từ đỉnh Tháp Chàm vi vu
Lạc loài một kiếp phiêu du
Nay đây mai đó bụi mù bước chân
Khi trên bản thượng rượu cần
Khi miền gió cát thấy gần cõi ma
Mười năm lao khổ phong ba
Nhiều khi nghĩ lại lòng ta nguội tàn
Trả người giấc mộng tơ vàng
Ta ôm định phận ngút ngàn trong tay
Ngày xưa thần tượng là đây
Năm năm trụy lạc hao gầy xác thân
Trả lại tôi những tượng thần
Tôi lên xứ thượng,
rượu cần,
đổi,
say!
Rượu cần đắng,
rượu cần cay
Phải chăng kỷ niệm, lá bay qua đời
Thôi em, ngày mộng xa vời
Còn đâu vạt nắng chiếu ngời áo xưa
Còn đâu lúc dưới cơn mưa
Hàng hiên quán nhỏ, mái dừa giọt sa
Chuyện mình giờ đã phôi pha
Em yên phận gái lên phà sang sông
Sóng như còn dậy trong lòng
Chiều bên sông nước, xuôi dòng, lá trôi
Bao năm, thần tượng trong đời
Là em với mắt môi cười đắm say
Là em tràn suối tóc mây
Tình yêu gói trọn vòng tay ngọt lời
Thế mà mất hết, em ơi
Chỉ còn trống vắng quảng đời mênh mông
Niềm đau lắng đọng trong lòng
Bóng nghiêng nghiêng đổ bên dòng hắt hiu
Áo sờn vai, bạc đã nhiều
Trên đầu mái tóc muối tiêu lẫn màu
Chiều nay tạm trú nơi đâu
Bao la một cõi giang đầu biên cương
Thở dài, người lại lên đường
Cát bay trong gió, mắt dường như caỵ
Pham Doanh