biển và nàng
Biển Và Nàng
Chiều dần xuống tơ vàng hiu hắt trải
Gió rì rào ngân mãi tiếng sầu ai
Hồn lửng lơ trên những áng mây bay
Theo chiếc bóng mênh mang sầu trĩu nặng
Nàng là ai?-Lạc loài trên biển vắng
Bước ơ hờ lặng ngắm bóng chiều rơi
Dấu chân in từng nét bước đơn côi
Tôi lặng đứng nhìn người trên biển cát
Biển ngơ ngẩn dưới trời thương bát ngát
Sóng cuống cuồng ôm ấp bước kiêu sa
Nước trong xanh lắng đọng dấu chân ngà
Lòng hoang vắng sầu vương lên khoé mắt
Gió man mát cho ai hồng nhan sắc?
Tóc mây vàng hong nắng cuối hoàng hôn
Áo tung bay phơi phới dáng đơn buồn
Ôi!-Đẹp quá, màu chiều trên biển vắng
Tôi chợt tỉnh dưới trời mây nhạt nắng
Nhìn bóng đời thăm thẳm mịt mù xa
Biển sầu đau bôi xoá dấu người qua
Tôi bỡ ngỡ lạc loài như cõi mộng
Trời biển vẫn một màu thương lắng đọng
Sóng nhịp nhàng vang vọng khúc tình đơn
Nàng bước xa tôi chợt thấy buồn vương
Tìm đâu hỡi?-Biển trời bao la quá.
Viễn Phương