thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội 465.
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 465.
Chạnh Lòng Tình Trong Nấm Mộ
Bên một góc nghĩa trang đìu hiu nhạt
Nấm mộ buồn trăng trắng nỗi ly tan
Chưa được lần trọn vẹn giấc mơ trăng
Phải lặng lẽ ôm đàn vào đất lạnh!
Bóng thời gian thả dài theo năm tháng
Đã lần tan quá khứ sắc thu đông
Thuở năm nào thuyền mộng đón bên sông
Mà lữ khách trên dòng không ghé lại
Để hồn thương ngậm ngùi mang tê tái
Hằng đêm về ngây dại xót xa mơ
Từ ngôn từ lạc lõng cố thành thơ
Mong êm ả canh chờ sương lộng ánh!
Nhưng mãi đợi với nỗi niềm canh cánh
Ánh vàng kia vẫn khuất tận nơi nào
Để tim nầy ôm ấp lặn chìm sâu
Khao khát mộng dạt dào trong nghẹn tủi
Ai có hiểu từng thu mờ thui thủi
Một linh hồn lạnh lẽo vọng trời xa
Nghe từ sâu thăm thẳm nhịp ngân nga
Lời khe khẻ đậm đà…em yêu hỡi!
Vậy mà anh mãi vói hoài không tới
Chỉ chập chờn vời vợi nẻo xa xăm
Cho tim đau tan nát tự bao lần
Muôn ảm đạm trôi dần theo chuỗi sống…
Ôi chiều nay! Dưới khung trời chếch bóng
Chợt chạnh lòng vương vấn chuyện ngày xưa
Nấm mồ kia ôm hình hài muôn thuở
Một ái tình trăn trở mảnh hồn si…
Như phảng phất đâu đây lời non nỉ:
Tôi yêu em là để khổ cho tôi
Bởi sao kia ở tít tận xa xôi
Thân cánh gió chơi vơi đâu gần được
Chỉ chết rồi chân hồn theo nhịp bước
Về trần gian lặng ngắm ảnh hình ai!...
Nguyễn Thành Sáng
Tình Vương Hồn Đáy Huyệt
Chiều nhạt nắng nghĩa trang buồn ảm đạm
Cuộc tình mình vầng xám cách ngăn đôi
Ngưỡng âm dương vỡ mộng vạn kỷ rồi
Chỉ còn lại từng hồi đau tâm tưởng
Nhánh nghiệt ngã sông đành chia hai hướng
Mây lững lờ vất vưởng võ vàng hoa
Đêm sang đêm trăn trở nhạt ảnh nhoà
Sâu tận quả vỡ oà bao nhức nhối
Anh yêu hỡi! Ngàn lần em có lỗi
Lỗi lầm nầy đọng khối mãi ở em
Chuỗi ngậm ngùi dằng dặc trắng thâu đêm
Phút lặng lẽ bên rèm môi mặn đắng
Mộ lạnh lẽo xin chiết vành tang trắng
Tiễn u hồn trống vắng kể từ đây
Mũi kim châm rỉ máu trái tim nầy
Niềm hối hận ngất ngây dâng tâm trí
Thầm khẽ gọi người tình thời vô thỉ
Kết hữu duyên tri bỉ khảy phím đàn
Nợ chẳng tròn réo rắt biệt ly tan
Em trần thế lệ lan nơi khoé mắt
Bầu chuyển tiết gợi ưu tư héo hắt
Ngọn thu phong se sắt rũ dáng hồng
Em hững hờ để hương rã sắc không
Phụ lời hứa, ngóng trông anh hoài vọng
Đáng trách lắm vì đua đòi ảo mộng
Gió vô tình thổi lộng cánh uyên ương
Thuyền bấp bênh ngược sóng nước đoạn trường
Hoài vật vã luyến thương người đã khuất
Rong rêu phủ cỏ cây hoang trầm uất
Cõi chập chờn hồn xuất mãi về đâu
Có hay chăng em đang tủi phận sầu
Luồng ray rứt nát nhầu anh có hiểu?
Thán chim cú gù gù vang đỉnh miếu
Chìm cô đơn bóng liễu úa mi phai
Nghe rưng rưng chua xót ghịt gót hài
Miền loang lổ trần ai gieo bể oán
Trời bàng bạc sương mờ giăng thấp thoáng
Tiếng vạc sành tấu đoản khúc tình chung
Phải Mộng hồn đang thổn thức nấu nung?
Hãy chờ buổi tương phùng trong khoảnh khắc!
October 27, 2018
Tam Muội