hậu giang quê tôi
HẬU GIANG QUÊ TÔI
Hậu Giang đẹp lắm! ai ơi!
Đồng xanh bát ngát vùng trời bình yên
Trong veo dòng nước hảo huyền
Cô em má thắm cười duyên thẹn thùng
Bức tranh lúa chính vàng nhung
Xa xa Bắp, Mía quyện cùng gió lay
Quê hương rất khéo tỏ bày
Câu ca vọng cổ thật hay dân mình
"Rằng anh đan tấm chiếu xinh
Sao cô gái nỡ phụ tình về đâu
Ai đi gửi lại u sầu
Cho sông Ngã Bảy càng sâu khó chèo"
Người đi nỗi nhớ mang theo
Kẻ về thương những cánh bèo lặng trôi
Cá rô, ốc đắng đầy rồi!
Con kênh kéo lưới trông côi ngập xuồng
Nắng tà khẽ gọi chiều buông
Chiếc ghe nhỏ xíu chuồn chuồn đậu trên
Sóng xô mặt nước bồng bềnh
Lục bình mấy bụi lênh đênh dập dìu
Đêm về gió thổi hiu hiu
Dế cùng vọng ếch vang kêu khắp hè
Muỗi nhiều cất tiếng vo ve
Chiếc mùng mẹ chắn, mẹ che con khờ
Phận nghèo chẳng mấy ước mơ
Chỉ mong no ấm được nhờ tấm thân
Thương cha mưa nắng chuyên cần
Mò cua xúc tép đem cân đổi tiền
Rời quê mấy bận, mấy phiên
Làm sao chẳng lụy ưu phiền, xót xa
Miền Tây bản tính thật thà
Đi đâu lòng cũng thiết tha quay về.
Nguyễn Thuyền