năm nét hữu cảm
Đời người lo mãi biết bao thôi
Mái tóc xanh xanh trẮng hết rồi!
Sự nghiệp nghìn thu xa vút mắt
Tài tình một gánh nặng bên vai.
Hợp tan tri kỷ người trong mộng
Rộng hẹp danh thân đất với trời!
Sương phủ cành mai năm giục hết
Ngày xuân con én lại đưa thoi.